01
Trên đường chạy trốn, ta thấy một kẻ ăn xin bên đường.
Hắn ta thân cao bảy thước, nằm bò bên đường xin ăn, còn bị người ta đánh gãy xương chân, hơi thở thoi thóp.
Giống hệt như kiếp trước.
Sau này, thuận theo lòng dân, hắn ta phất cờ khởi nghĩa, trở thành chư hầu một phương.
Sau đó lại quét ngang sáu cõi, trở thành tân chủ của quốc gia.
Ta theo kẻ ăn xin chịu khổ chịu khó, còn hạ sinh hài tử, đương nhiên được làm Hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Ta cho dừng xe ngựa, không ngờ vừa lấy bánh nướng ra đã bị đích tỷ hất rơi xuống đất.
Nàng giành trước ta, đưa bánh ngọt tinh xảo cho kẻ ăn xin: "Ăn đi, không đủ ăn thì ở đây còn nữa.”
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta lập tức nhận ra đích tỷ cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước, đích tỷ đầu quân cho tướng quân, tuy có được sự an toàn ngắn ngủi. Nhưng tên tướng quân bạch bào kia là một tên cầm thú, trước mặt tất cả binh sĩ hắn ta đè đích tỷ xuống thân, tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của đích tỷ đều bị hắn ta nghiền nát trong tay.
Sau đó đích tỷ bị sung làm quân kỹ, mỗi ngày có hàng trăm người ra vào trướng, nàng bị dày vò đến không ra hình người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-n-n-ng&chuong=1]
Nếu đích tỷ không theo, tên tiểu tướng bạch bào mỗi ngày sẽ giết một người thân cận của phủ Thừa tướng.
Hắn ta lấy đó làm thú vui, khiến đích tỷ sống không bằng chết.
Đích tỷ cầm bánh ngọt, vừa đưa đến bên miệng kẻ ăn xin.
Kẻ ăn xin mở đôi mắt trầm lặng, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay đích tỷ.
Đích tỷ đau đớn, bánh ngọt trong tay rơi xuống đất.
Quý Nguyễn lên tiếng, giọng khàn khàn: "Cứu ta, cầu xin ngươi."
Thật là giống hệt như lời nói của kiếp trước.
Chỉ là, trước đây những lời này là nói với ta.
Kiếp trước, ta đi theo Quý Nguyễn đã trải qua mấy phen vào sinh ra tử, hắn ta bỏ rơi ta, mang theo tướng lĩnh chạy trốn, thậm chí trên đường chạy trốn còn đá con của ta xuống xe ngựa, loại đàn ông như vậy, đích tỷ muốn vậy ta cũng không tranh giành nữa.
02
Đích tỷ đưa cho ta lệnh bài quản gia, nàng thay xiêm y vải thô, ở lại tại chỗ chăm sóc kẻ ăn xin.
Kiếp này, nàng muốn ta bảo vệ một nhà từ trẻ đến già của phủ Thừa tướng.
Phụ mẫu đã sớm bị loạn binh đánh chết, hiện tại chỉ còn mấy nha đầu bà tử, là gia bộc nhiều đời của phủ Thừa tướng.
Kiếp trước, đích tỷ đầu quân cho Chiêu Lăng, vậy ta cũng chọn đầu quân cho hắn ta đi.
Ta đánh xe ngựa, đi về phía đông.
Chiêu Lăng à Chiêu Lăng, ngươi nhất định phải chờ ta.
Xe ngựa đi ba ngày, đến phía đông thì mơ hồ thấy doanh trại đóng quân.
Ta bôi nhọ nồi lên mặt, ta vốn cũng không đủ xinh đẹp, nếu không thì kiếp trước Quý Nguyễn cũng không thể không chút do dự mà bỏ rơi ta.
Nhưng để đến được trước mặt hắn ta, vẫn phải ngụy trang một chút.
Ta mang theo người già yếu của phủ Thừa tướng đầu quân cho Chiêu Lăng, vừa vào trướng, ta lập tức quỳ xuống đất: "Tướng quân, nay loạn thế, chỉ có ngài mới là chân mệnh thiên tử, tiểu nữ mang theo gia quyến đầu quân, mong tướng quân thu nhận."
Trên đời không có nam nhân nào không yêu thích mỹ nữ, rất tiếc, ta không phải.
Chiêu Lăng sai người mang nước sạch đến, ta rửa đi nhọ nồi trên mặt, lộ ra vẫn là làn da màu lúa mạch.
Không tươi tắn, không xinh đẹp.
Hứng thú của Chiêu Lăng giảm đi nhiều, sai binh lính kéo chúng ta ra ngoài chém.
Mà một bên doanh trướng của hắn ta, vừa vặn lại là doanh trại thương binh.
Ta vội vàng dập đầu: "Tướng quân, ta biết chữa bệnh, biết băng bó, ngài đừng giết ta, giữ ta lại ở đây nhất định sẽ tạo ra giá trị lớn hơn cho ngài."
Chiêu Lăng bật cười, hắn ta liếc nhìn ta một cái: "Ngươi chỉ là một tiểu nữ nhi, dung mạo cũng không có gì nổi bật, kéo ra ngoài làm quân kỹ các tướng sĩ còn chê ngươi xấu xí, có thể có ích lợi gì?"
Ta vội chạy đến doanh trại thương binh, một thương binh đang nằm trên giường đau đớn nhe răng nhếch miệng, cẳng chân của hắn ta lộ ra bên ngoài, bốc lên mùi hôi thối.
Một tay ta giật lấy dao trong tay quân y: "Giữ chặt hắn."
Thật sự trấn trụ mấy tên tiểu binh kia, giữ chặt hắn ta.
Ta nhìn thịt thối trên chân hắn ta, lông mày cũng không nhíu lại, nhanh chóng nung đỏ dao găm, sau đó khoét thịt cạo xương, cuối cùng dùng vải băng bó cho binh sĩ.
"Yên tâm, cái chân này của ngươi giữ được rồi."
Binh sĩ đau đến mồ hôi đầy đầu, nói với ta một câu: "Cảm ơn."
Có lẽ thấy được giá trị của ta hoặc có lẽ chưa từng thấy nữ tử nào trấn định như ta, Chiêu Lăng nới lỏng.
"Ngươi tên gì?"
Ta quỳ trên đất, khóe môi cong lên: "Tiểu nữ tử tên Tĩnh Uyển, đa tạ tướng quân thu nhận."
Thật ra ta tên Liên Thảo, lại càng là cỏ dại đốt không cháy, nhổ không hết.
Tĩnh Uyển cái tên tốt đẹp như vậy vốn thuộc về đích tỷ.
Ta mang theo tên đích tỷ, nhất định sẽ tạo ra một con đường không giống kiếp trước của nàng.
-------+++-------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận