Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LIÊN NƯƠNG

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-03-08 18:21:46
03

Các nơi cát cứ, thỉnh thoảng sẽ có các đội quân nhỏ đánh tới, rất nhanh đã bị Chiêu Lăng thu phục.

Trong đó cũng có những dân thường đến đầu quân cho Chiêu Lăng.

Những cô gái có dung mạo khá thì được giữ bên cạnh hắn ta để hầu hạ, xấu hơn thì được phân đến trong quân làm quân kỹ.

Có lẽ khắp thiên hạ cũng không tìm đâu ra được người thứ hai như ta.

Ta đã đến quân doanh hai tháng, thực chất đã là mười mấy năm. Khoét xương trị thương đã quá quen thuộc, điều này đều nhờ Quý Nguyễn của kiếp trước.

Kiếp trước Quý Nguyễn bỏ rơi ta, ta cùng huynh đệ trong quân doanh ăn cùng ở cùng, học được những bản lĩnh này.

Không ngờ ở kiếp này, lại trở thành cốt lõi để ta an thân lập mệnh.

Họa phúc tương y, quả không sai.

Sau khi băng bó cho người thương binh cuối cùng, quân doanh loạn lên, quân y thu dọn đồ nghề, còn không quên kéo ta lại.

"Nha đầu, mau dẫn người nhà trốn đi, địch quân đánh úp doanh trại rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-n-n-ng&chuong=2]

Lần này người đến không ít, là quân Quý gia ở Lĩnh Nam, nhất định phải cẩn thận."

Quân Quý gia?

Vậy chẳng phải là đích tỷ đến rồi sao?

Ta thu dao găm, sau đó buộc lên chân, sắp xếp cho Tiểu Đào và hai người lão bộc còn lại, lén lút trốn ra ngoài.

Trận chiến này đánh cả một ngày, quân Quý gia đóng quân cách Chiêu Lăng ba dặm.

Ta mặc áo ngắn màu xám, thừa dịp đêm tối lẻn ra ngoài.

Một đường mượn núi rừng làm yểm hộ, ta từ từ tiếp cận quân đội của Quý Nguyễn.

Nói là quân đội, nhưng chỉ là một đám ô hợp do loạn phỉ tổ chức, thắng ở chỗ người đông, mới tạm thời áp chế được Chiêu Lăng.

Ta chờ ở lưng chừng núi, chờ đến khi trăng khuất trong mây, từng bước tiếp cận đại trướng ở trung tâm.

Chỉ là còn chưa đi vào, một bàn tay đã bịt miệng ta, kéo ta đến một gian doanh trướng khác.

Đích tỷ mặc váy lụa mỏng, dù hành quân đánh giặc, dung nhan xinh đẹp kia cũng không mất đi nửa phần phong thái.

Ta bỏ qua vết bầm tím trên cổ đích tỷ: "Yên tâm, già trẻ của phủ Thừa tướng giờ vẫn còn sống tốt."

"Chỉ là, ta không thể đảm bảo bảo vệ họ cả đời."

Đích tỷ nghe vậy bật cười.

Nàng tin vào năng lực của ta, ta tin vào dung mạo của nàng.

Chiêu Lăng không giết người tài, Quý Nguyễn không giết mỹ nhân.

Nghĩ đến đủ thứ ở kiếp trước, từ khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, đã hơn vạn ngàn lời nói.

Cho nên, khi đó đích tỷ đánh rơi bánh nướng của ta, ta không trách nàng.

Lúc đi đích tỷ đưa cho ta một gói thuốc mê, dung nhan lộng lẫy càng thêm rực rỡ dưới ánh lửa.

"Muội muội, kiếp này, chúng ta cùng nhau chơi chết hai gã đàn ông này có được không?"

Sau đó nàng đá đổ ngọn nến trong trướng.

Thấy ta đi ra ngoài, nàng lập tức hét lớn: "Cháy rồi, cháy rồi, cứu mạng."

Ta nhân lúc hỗn loạn chạy thoát ra ngoài.

Quý Nguyễn giật mình tỉnh giấc, khoác vội áo ngoài rồi xông vào biển lửa, lúc đi ra, đích tỷ vùi trong vòng tay của hắn ta.

Thần sắc Quý Nguyễn dịu dàng, kiếp trước ta chưa từng được sở hữu ánh mắt ấy.

04

Ta lạnh lùng nhìn Quý Nguyễn, vừa nhìn thấy hắn ta, ta lập tức nghĩ đến đứa con bị hắn ta đạp xuống xe ngựa của ta. Dựa vào đâu một kẻ vong ân phụ nghĩa, bạc tình sợ chết như thế lại có thể được thiên hạ ủng hộ làm tân chủ.

Ta không phục.

Ta kìm nén muôn vàn suy nghĩ trong lòng, quay trở lại doanh trại.

Mặc dù đã vô cùng cẩn thận, nhưng ngay khi vừa bước chân vào khu vực, lều trại xung quanh trong nháy mắt đều đồng loạt nổi lên lửa trại, mà Lưu thẩm quỳ ngay trước lều chính.

Con gái của thẩm ấy, thân dưới trần trụi, giữa hai chân đều là máu, ánh mắt vô hồn.

Lưu thẩm khóc, trong ánh mắt nhìn ta mang theo ba phần oán hận.

Thẩm ấy trách ta đêm khuya ra khỏi doanh trại chọc giận tướng quân, nếu không Tiểu Đào đã chẳng ra nông nỗi này.

Chiêu Lăng khoác trên mình bộ giáp bạc trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta rơi trên người ta.

"Quân y đi đâu vậy?"

"Là đi tìm quân Quý gia? Muốn bán tin tức quân sự của quân ta sao?"

Câu sau mang theo sát ý, lập tức có hai binh lính đè ta xuống.

Trong đó có một tên, ta còn từng bó xương cho hắn ta, hắn ta tát ta một cái ngã xuống đất.

"Nhìn cái gì mà nhìn, xui xẻo. Thu lại cái ánh mắt đó của ngươi, ngoan ngoãn trả lời tướng quân."

Ta chống tay xuống đất, nửa bên mặt đau rát, trong lòng dâng lên ba phần chua xót.

Sau đó từ trong ngực lấy ra một tờ giấy nhàu nát.

"Tướng quân, ta vì đại quân, một thân một mình mạo hiểm vào sâu trong lòng địch, vẽ lại bố trí binh lực gần quân Quý gia, một lòng trung nghĩa, đổi lại kết cục thế này sao?"

Giây tiếp theo, ta xoay hộp đánh lửa, đưa tờ giấy lên ngọn lửa.

Chỉ cần động tác của ta lệch đi một chút, tờ giấy kia sẽ hóa thành tro bụi.

Chiêu Lăng cười lạnh: "Nếu ngươi dùng một bức vẽ giả lừa gạt bản tướng, hôm nay người thân của ngươi, ai cũng đừng hòng sống sót.

-------+++-------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận