Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGÔ THIÊN TRI XUÂN LAI

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:56:03
Vân Kiểu là nha hoàn thông phòng của Tạ Duẫn Khâm.
Không phải thê, cũng chẳng phải thiếp, cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ có chút địa vị hơn mà thôi.
Ba tháng sau ngày Tạ Duẫn Khâm thành thân, nàng chuộc lại tự do.
Từ đó, trời rộng đất cao, mỗi người một ngả.
Nàng chẳng còn vì hắn mà rơi dù chỉ nửa giọt lệ.

1
Mùng bốn tháng Chạp, phủ Trấn Viễn Hầu.
Vân Kiểu quỳ xuống trước mặt tân Thế tử phi Tề Uyển Hề.
Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thế tử phi, nô tỳ muốn tự chuộc thân, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Hầu phủ, mong người thành toàn.”
Tề Uyển Hề thoáng nghi hoặc, hỏi: “Vân Kiểu, ngươi hầu hạ Thế tử suốt mười hai năm, là nha hoàn thông phòng duy nhất bên cạnh chàng. Sang xuân năm sau, ta còn định để Thế tử nạp ngươi làm thiếp. Dù vậy, ngươi vẫn muốn rời đi sao?”
Vân Kiểu cúi đầu thấp hơn, giọng càng thêm kiên quyết: “Vâng, xin Thế tử phi thành toàn.”
Tề Uyển Hề khẽ than, sai người lấy khế bán thân của Vân Kiểu đưa cho nàng.
Vân Kiểu hai tay nâng lên, vừa nhìn đã thấy hàng chữ nổi bật trên tờ giấy ố vàng: Mười lượng bạc, người bạc hai sạch.
Nàng ngẩn người một lát, rồi cẩn thận cất đi, cúi đầu dập một cái thật mạnh trước Tề Uyển Hề: “Tạ ơn Thế tử phi.”
Tề Uyển Hề thấy vậy, lại thở dài: “Vân Kiểu, ở lại đến sau giao thừa hẵng đi. Ít nhất, hãy cùng Thế tử trải qua một cái Tết cuối cùng.”
Vân Kiểu sững lại.
Nàng vốn định từ chối, nhưng lời ra đến miệng lại không nói nổi.
Nàng nghĩ: Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến giao thừa, muộn thêm một chút thì có sao đâu?
Cuối cùng, nàng hành lễ, đáp: “Vâng, đa tạ Thế tử phi.”
Rời khỏi chính phòng, Vân Kiểu bước ra ngoài.
Gió rét gào thét, tuyết nặng đè cành.
Nhìn khắp đất trời phủ trắng một màu, bỗng dưng nàng chợt nhớ ra… Đây đã là mùa đông thứ mười hai của mình ở kinh thành.
Và vào mùa đông đầu tiên, nàng gặp Tạ Duẫn Khâm.
Mùa đông năm đó, một trận tuyết lớn đã cắt đứt nguồn lương thực của nhà họ Vân.
Để mua gạo cho người đệ duy nhất, nàng cùng ba tỷ tỷ bị bán cho bọn buôn người với giá năm lượng bạc.
Trên đường đi, ba tỷ tỷ lần lượt bị bán đi, chỉ có nàng đi xa nhất, bị đưa đến kinh thành.
Nàng còn nhớ rõ, lúc đó bản thân đã nhiễm phong hàn, cứ tưởng mình sẽ chết. Nhưng ngay khi nàng gần như tuyệt vọng nhất, Tạ Duẫn Khâm đã mua nàng về.
Từ đó, nàng cùng hắn lớn lên. Khi tuổi vừa đến, nàng trở thành nha hoàn thông phòng của hắn...
Không muốn nghĩ thêm nữa, Vân Kiểu thở dài, vội vã trở về phòng.
Trước khi Tề Uyển Hề gả đến, nàng vẫn ngủ trong phòng Tạ Duẫn Khâm. Sau khi Tề Uyển Hề vào cửa, nàng dọn đến căn phòng nhỏ cạnh thư phòng của hắn.
Vừa tới cửa, nàng chợt chạm mặt Tạ Duẫn Khâm đang trở về.
Hắn vai rộng lưng thẳng, anh tuấn bất phàm, cả người tỏa ra khí thế sắc bén không gì ngăn cản nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=1]

Nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa vài phần phong lưu, khó lòng nắm bắt.
Vân Kiểu lập tức cúi đầu hành lễ: “Gia.”
Tạ Duẫn Khâm đáp lại một cách lười nhác, thuận tay cởi áo choàng ngoài ném cho nàng, rồi vào phòng, gọi người chuẩn bị nước tắm.
Vân Kiểu vội vàng theo sau, hầu hạ hắn tắm rửa.
Trong bồn nước ấm, hắn nhắm mắt, giọng lạnh nhạt phân phó: “Xoa bóp vai cho ta.”
Nhà họ Tạ là thế gia quyền quý, phụ thân của Tạ Duẫn Khâm nắm trọng binh, trấn thủ biên cương phía Nam.
Hắn thân là trưởng tử đích tôn, lại bị đưa vào kinh làm con tin, không được phép rời khỏi nửa bước.
Bên ngoài hắn giả vờ phong lưu bất kham, nhưng thực chất lại là kẻ tàn nhẫn vô tình nhất.
Vân Kiểu cúi người, cẩn thận xoa bóp bả vai hắn.
Bất ngờ, một đôi tay ướt át bỗng vươn ra, mạnh mẽ kéo nàng vào trong bồn nước.
Vân Kiểu không kịp đề phòng, lập tức rơi xuống. Dòng nước xáo động, tầm nhìn nhòa đi, nàng theo bản năng bám chặt vào Tạ Duẫn Khâm như một cọng rơm cứu mạng.
Còn chưa kịp mở mắt, giọng nói trêu chọc của hắn đã vang lên phía trên: “Sao vẫn dễ lừa như thế chứ?”
Vân Kiểu còn chưa kịp phản ứng, hơi thở của hắn đã phủ xuống...
Nửa canh giờ sau, sóng nước trong bồn mới lặng dần.
Vân Kiểu chỉnh lại y phục, rồi hầu hạ hắn mặc đồ.
Hơi nóng tan đi, giọng Tạ Duẫn Khâm trầm lạnh: “Hôm nay ngươi tìm Thế tử phi, là có chuyện gì?”
Động tác của Vân Kiểu khựng lại.
Nàng đang suy nghĩ xem nên nói thế nào để qua loa cho xong.
Nhưng Tạ Duẫn Khâm đột nhiên đưa tay, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm nàng, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt: “Nha hoàn thông phòng thì cứ làm tròn bổn phận của mình. Đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi.”
Hắn cho rằng nàng đi tìm Thế tử phi để cầu xin được nâng lên làm thiếp sao?
Nụ cười mỉa mai nơi khóe môi hắn như một cây kim đâm vào lòng nàng.
Môi Vân Kiểu khẽ run: “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ.”
Tạ Duẫn Khâm hờ hững cười nhạt, mặc xong y phục rồi đi thẳng ra tiền viện.
Buổi tối, bữa cơm được bày sẵn trong viện của Tề Uyển Hề.
Tạ Duẫn Khâm ngồi trước bàn, nắm lấy tay nàng, vừa cười vừa trò chuyện. Gương mặt vốn mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, giờ đây chỉ còn ôn nhu mà không có chút sát khí nào.
Những dịu dàng mà hắn chưa từng thể hiện, đều dành hết cho Tề Uyển Hề.
Vân Kiểu đứng hầu một bên, tất cả đều thu vào mắt. Nhưng nàng không ghen tị, chỉ cảm thấy trống rỗng.
Bởi vì nàng và Tạ Duẫn Khâm quen biết nhau mười hai năm, vậy mà mãi đến ba tháng trước, khi Tề Uyển Hề gả vào phủ, nàng mới biết… Thì ra đây mới là cách hắn yêu một người.
Hắn sẽ trân trọng nàng ấy, kính nàng ấy, thương nàng ấy, cẩn thận che giấu tất cả những gì tệ hại nhất của mình trước mặt nàng ấy.
Chứ không phải như cách hắn đối với Vân Kiểu — hoàn toàn tùy ý, chẳng chút để tâm đến cảm xúc của nàng.
Suy cho cùng, nàng và hắn chẳng qua chỉ là chủ tử và nha hoàn thông phòng.
Từ xa, tiếng pháo trúc nổ lốp bốp vang lên.
Tề Uyển Hề khẽ cười, nâng ly rượu kính Tạ Duẫn Khâm: “Sắp sang giao thừa rồi, tiếng pháo này thật đúng lúc. Thế tử, hy vọng sau này vẫn luôn tốt đẹp thế này.”
Tạ Duẫn Khâm thoáng dừng lại, rồi cũng nâng ly cùng nàng ấy: “Sau này.”
Hắn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp: “Tự nhiên hòa hợp mỹ mãn, năm tháng an khang.”
Vân Kiểu cúi đầu, lặng lẽ xuất thần.
Sau này?
Nàng thì có tương lai gì đây?
Vân Kiểu nghĩ, nàng sẽ tìm một nơi nương thân, ngày ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, từ đó không còn chút liên quan gì đến Tạ Duẫn Khâm nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận