5
Vân Kiểu cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt, tim đập dồn dập.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ mang thai.
Dù từng có chút ảo tưởng, nhưng sau khi Tạ Duẫn Khâm cưới vợ, suy nghĩ ấy cũng tan thành mây khói.
Vậy… có nên nói với hắn không?
Nếu thẳng thắn thừa nhận, thì cả việc giữ lại đứa bé lẫn việc nàng có thể ở lại hay không đều sẽ trở thành vấn đề.
Tâm trí Vân Kiểu nhất thời rối như tơ vò. Nàng cố ép bản thân nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.
Hôm sau, Vân Kiểu quấn kín người, theo những người khác trong phủ ra ngoài mua sắm.
Chỉ là nàng không ngờ, khi mua tử tô tửu, lại chạm mặt Tần Chí An một lần nữa.
Hôm nay ánh sáng rõ ràng, Vân Kiểu mới phát hiện người này cũng có dáng vẻ đoan chính cương nghị.
Thấy nàng, Tần Chí An vội bước lên một bước.
Người này dù một tay vẫn còn băng bó, nhưng vẫn không quên buông lời trêu ghẹo: “Tiểu Vân Kiểu, Thế tử nhà nàng đã có chính thất, nàng ở bên hắn chẳng phải cũng bị lạnh nhạt sao? Không bằng theo ta đi?”
Vân Kiểu lùi về sau hai bước, cúi đầu đáp khẽ: “Nô tỳ thân phận thấp hèn, Tần tướng quân, ngài đừng đem nô tỳ ra bỡn cợt.”
Chuyện lần trước Tạ Duẫn Khâm không truy cứu, không có nghĩa là đã bỏ qua, nàng đâu dám dính dáng gì đến Tần Chí An nữa.
Nhưng người nọ lại dường như không nhận ra sự né tránh của nàng, tiếp tục tiến lên hai bước.
Vân Kiểu càng lùi về sau, nhưng bỗng va phải một người.
Tim nàng giật thót, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt âm trầm như La Sát của Tạ Duẫn Khâm.
Nàng lập tức bối rối nói: “Thế tử gia, sao ngài lại ở đây?”
Hắn không trả lời, chỉ lạnh lùng nắm lấy tay nàng, kéo sát vào bên mình.
Cánh tay to lớn của hắn siết chặt eo nàng, ánh mắt nhìn Tần Chí An mang theo sự rét buốt.
Giọng hắn nghe có vẻ hờ hững, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: “Gãy một tay rồi, Tần tướng quân vẫn chưa học được cách an phận à?”
Tần Chí An nghiến răng nghiến lợi: “Trong buổi săn đông hôm ấy, quả nhiên là ngươi giở trò!”
“Hừ.” Tạ Duẫn Khâm bật cười lạnh: “Tần tướng quân, làm người nên biết thân biết phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=5]
Nếu còn không biết điều, thì e rằng không chỉ dừng lại ở việc gãy tay đâu.”
Dứt lời, hắn mạnh tay kéo Vân Kiểu lên xe ngựa.
Về đến phủ, hắn chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, trực tiếp vác nàng lên vai, sải bước về phòng.
Vân Kiểu bị hắn quăng xuống giường, đầu óc quay cuồng.
Tạ Duẫn Khâm không để nàng có cơ hội giãy giụa, đè xuống ngay lập tức.
Ngón tay hắn lướt qua gò má nàng, cuối cùng dừng lại trên chiếc cằm thanh mảnh.
Giọng điệu của hắn chậm rãi, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng: “Trước đây sao ta không phát hiện, hóa ra Vân Kiểu của chúng ta giỏi quyến rũ đàn ông đến thế?”
Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch: “Thế tử gia, nô tỳ…”
Chưa kịp nói hết câu, Tạ Duẫn Khâm đã cúi xuống, cướp đi hơi thở của nàng.
Sau khi chuyện kết thúc, hắn nghịch tóc nàng, vẻ thỏa mãn lười nhác, thoạt nhìn lại có chút ôn hòa.
Vân Kiểu hít sâu một hơi, dò hỏi: “Gia, nếu nô tỳ có thai…”
Nàng chưa nói hết câu, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn thâm trầm u ám của Tạ Duẫn Khâm.
Người đàn ông vừa mới thân mật với nàng khi nãy, khóe môi lại nhếch lên một đường cong châm chọc.
Hắn cười lạnh: “Loại thân phận hèn mọn như ngươi, cũng xứng sinh con cho bổn Thế tử?”
Vân Kiểu toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy mình như rơi xuống hầm băng.
Nàng còn nhớ, rất lâu trước đây, Tạ Duẫn Khâm từng nói muốn có một đứa con với nàng.
Con trai giống ai cũng được, nhưng con gái nhất định phải giống Vân Kiểu, phải là một bé con trắng trẻo ngoan ngoãn như búp bê sứ.
Những lời khi xưa giờ đây yếu ớt như hạt cát, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền tan biến.
Tạ Duẫn Khâm lại phủ người lên nàng, hôn lên sau gáy.
“Hãy an phận mà hầu hạ cho tốt, đừng mơ tưởng những thứ không nên nghĩ.”
Vân Kiểu run rẩy vùi mặt vào chăn, giấu đi đôi mắt ngập tràn nước.
…
Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến hai mươi hai tháng Chạp.
Hôm nay là ngày Hầu phủ theo lệ thường đến Vân Giác Tự cầu phúc, nàng cũng được phân phó đi theo.
Trên xe ngựa, nàng lặng lẽ pha trà hầu hạ.
Tạ Duẫn Khâm ôm Tề Uyển Hề vào lòng, nàng ấy dịu dàng nói: “Nghe nói chùa Vân Giác rất linh thiêng trong việc cầu con, Duẫn Khâm, lát nữa chúng ta cũng đến xin một đứa nhé?”
“Đương nhiên.” Hắn vừa xoa tay nàng ấy, vừa chậm rãi đáp.
“Đứa trẻ do Uyển Hề sinh ra, mới xứng đáng là con của bổn Thế tử.”
Vân Kiểu cụp mắt, giấu đi cảm xúc, suốt đường đi đều im lặng.
Trong chùa, nàng lặng lẽ đi sau hai người họ, chậm rãi thắp hương cầu phúc.
Dưới ánh đèn Phật cổ xưa, Vân Kiểu chắp tay, cúi lạy đầy thành kính.
“Phật tổ phù hộ, xin hãy ban phước cho tín nữ… Sau khi rời khỏi nơi này, tín nữ và đứa bé trong bụng sẽ không bao giờ phải gặp lại Tạ Duẫn Khâm nữa.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận