Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGÔ THIÊN TRI XUÂN LAI

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:57:45
11
Mùng Ba Tết, ngày chuột gả con, không thích hợp để chúc Tết, Hầu phủ hiếm khi được yên tĩnh.
Tạ Duẫn Khâm ngồi trong thư phòng, tay cầm bút đặt xuống tuyên chỉ, nhưng chỉ để lại một vệt mực loang.
Thần sắc hắn khó phân, trong mắt vừa u ám, lại tựa như có dòng suối chảy qua rừng, thỉnh thoảng ánh lên tia sáng mờ.
Tấn Chiếu là thị vệ được bổ sung bên cạnh Tạ Duẫn Khâm từ năm năm trước.
Năm năm cũng tính là dài, chứng kiến Thế tử từng bước trưởng thành thành bộ dáng thâm sâu khó lường như bây giờ.
Nhưng dáng vẻ này của Thế tử, hắn ta cũng hiếm khi trông thấy, nó giống như đang ở bờ vực bùng nổ, nhưng lại cố gắng đè nén thật sâu.
Chỉ là, trên mặt Thế tử vẫn bình thường như cũ.
Nhưng Tấn Chiếu biết rõ, những người ở địa vị cao, có nhiều chuyện cần giấu trong lòng, thì càng tỏ ra ôn hòa bên ngoài, nội tâm lại càng cuồng bạo.
Đang suy nghĩ, hắn ta chợt nghe chủ nhân trước mặt lên tiếng.
Khóe môi Tạ Duẫn Khâm hơi nhếch, nhưng trong mắt không chút ấm áp, thậm chí giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả tiết trời đông.
“Đi tra thêm đi, rốt cuộc là ai bỏ tiền, người đã đến nơi nào.”
Thế tử tuy không nói thẳng, nhưng Tấn Chiếu cũng hiểu rõ người mà hắn nhắc đến là ai.
Câu này chẳng khác nào dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm người về bằng được.
Tấn Chiếu lĩnh mệnh lui xuống.
Mọi thứ trở về tĩnh lặng, Tạ Duẫn Khâm xoay đầu, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ.
Tuyết không biết đã ngừng từ lúc nào, ban ngày cũng dần lộ diện, rơi xuống cành cây, mặt đất, tựa như ánh sáng phản chiếu trên bề mặt lấp lánh.
“Thế tử gia.” Có người cúi đầu bước vào: “Nô tỳ dâng trà cho ngài.”
Tạ Duẫn Khâm không động, chỉ đưa mắt liếc qua.
Tiểu nha hoàn bước tới dâng trà, hắn cảm thấy nàng ta quen mắt, lại để ý thấy gương mặt nàng ta sưng đỏ, đôi mắt cụp xuống còn vương nước mắt.
Hình như là người hầu mới mà Vân Kiểu bồi dưỡng trước đây.
Rõ ràng tướng mạo không giống, nhưng lại khiến hắn nhớ tới Vân Kiểu thuở mới vào Hầu phủ, làm không tốt chuyện gì bị phạt, trông đáng thương vô cùng.
Ngón tay Tạ Duẫn Khâm gõ nhẹ xuống mặt bàn, lên tiếng hỏi: “Ngươi tên gì? Mặt làm sao thế?”
Tiểu nha hoàn hoảng sợ quỳ xuống: “Nô tỳ tên Tuyết Tế, đa tạ Thế tử gia quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
Tuyết Tế, cái tên không tệ.
Tạ Duẫn Khâm nhướng mày, dần mất kiên nhẫn: “Nói.”
Tuyết Tế run rẩy: “Là… là Mai Hương tỷ tỷ đánh nô tỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=11]

Nhưng tất cả đều do nô tỳ làm việc không tốt, mới bị dạy dỗ.”
Tạ Duẫn Khâm khẽ cười lạnh: “Ngươi cũng thật lương thiện.”
Mai Hương… Hắn nhớ lại, là người mà Tề Uyển Hề đưa vào.
Đêm Giao Thừa, nói rằng Vân Kiểu đã đi rồi, bên cạnh hắn không có ai hầu hạ, liền đưa Mai Hương đến.
Tạ Duẫn Khâm cúi mắt, thần sắc khó đoán, trong lòng cười lạnh: Thế tử phi Tề Uyển Hề này, thủ đoạn hậu viện cũng học được không ít.
Tề gia là văn thần, Hoàng thượng lại ban hôn, càng nghĩ càng thấy có mục đích giám sát.
Thấy Tuyết Tế vẫn còn quỳ, Tạ Duẫn Khâm nói: “Đứng dậy đi.”
Tuyết Tế run rẩy đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu, hàng mi cụp xuống, không dám nhìn thẳng.
Tạ Duẫn Khâm không khỏi nghĩ xem trong lòng Vân Kiểu, hắn là một người như thế nào mà lại dạy ra toàn những kẻ run rẩy sợ sệt thế này.
“Ngươi chú ý động tĩnh của Mai Hương, nếu có gì bất thường thì lập tức bẩm báo.”
“Dạ.”
Mùng Bốn Tết, Binh bộ Thượng thư qua đời.
Tạ Duẫn Khâm khoác áo hồ cừu trắng, sau khi tế bái trở về phủ thì có người dâng lên một bản mật tấu.
“Những người được đề cử lần này đều là quan viên mà chúng ta đã âm thầm bồi dưỡng.”
“Biết rồi.”
Năm năm trước, Tạ Duẫn Khâm vẫn còn đang an nhàn làm một Thế tử phóng đãng ở kinh thành.
Thế nhưng, phụ thân lại đột nhiên gửi thư đến, nói rằng Lục hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, phủ Trấn Viễn Hầu sẽ dốc toàn lực ủng hộ.
Khi đó, Lục hoàng tử bị liên lụy bởi vụ án phế Thái tử, bị Thiên tử phong làm Trấn Nam Vương… Bề ngoài thăng chức, nhưng thực chất là giáng chức, bị đày đến biên cương phía Nam chinh chiến, chẳng khác nào lưu đày.
Chiến sự gian nan, nhưng hắn ta lại được lòng dân.
Phủ Trấn Nam Vương và phủ Trấn Viễn Hầu đều ở Nam Cảnh.
Dù nói là chống giặc ngoại xâm, nhưng một vương một hầu dễ dàng liên kết với nhau, vậy mà ở kinh thành, Hoàng đế dường như không hề cảnh giác trước thế lực nơi Nam Cảnh.
Không biết là do hắn giả vờ làm kẻ ăn chơi trác táng quá xuất sắc, khiến Thiên tử mất cảnh giác đến mức dung túng họa hổ nuôi họa.
Hay là… sau khi diệt xong ngoại địch, liền sẽ trở mặt vứt bỏ công thần…
Con đường xưng vương đầy máu tanh, Tạ Duẫn Khâm thà tin vào vế sau.
Thời buổi rối ren, hắn căn dặn: “Làm việc cẩn thận, đừng gây chú ý.”
Người đến báo tin cung kính đáp: “Dạ.”
Thấy thần sắc Thế tử khó dò, dường như còn điều muốn dặn dò, hắn liền hỏi: “Thế tử còn có chuyện gì muốn sai bảo không?”
Tạ Duẫn Khâm nhớ đến đại phu từng chữa bệnh cho Vân Kiểu mà hắn gặp trước đó, có hỏi về tình trạng của nàng.
Trọng thương, lại từng sảy thai, chưa được tĩnh dưỡng tử tế, sau đó còn bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng một trận.
Chỉ e sẽ để lại di chứng.
Suốt mấy đêm trằn trọc, trong mộng hắn luôn thấy Vân Kiểu bị giam hãm, nghĩ đến bây giờ, lòng lại rối bời, cảm thấy tính mạng nàng mong manh, vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, Tấn Chiếu bước vào, quỳ xuống bẩm báo: “Có thám tử hồi tin, nói nhìn thấy Vân cô nương một mình rời khỏi cửa thành. Trong tháng Chạp, Hầu phủ không có thương nhân giàu có nào lạ mặt lui tới, nam nhân duy nhất xuất hiện chỉ là đồ tể đến giao thịt.”
Dù chỉ là bạc trắng, nhưng trăm lượng cũng không phải số tiền mà người bình thường có thể dễ dàng lấy ra.
Người này, chuyện này, tám phần là do Tề Uyển Hề bịa đặt.
Nhưng rốt cuộc nàng ấy đã chạy đi đâu?
Không rõ tung tích, chẳng lẽ thực sự là nàng tự muốn rời đi? Nhưng… làm sao có thể chứ?
Hay là Tề Uyển Hề — vị Thế tử phi do Hoàng đế ban hôn này thực chất là một quân cờ ẩn, đã sai người bắt Vân Kiểu đi, để sau này dùng làm đòn uy hiếp hắn?
Tấn Chiếu lại nói: “Huynh đệ của chúng ta gần như đã lật tung kinh thành và Tô Châu lên rồi, vẫn không tìm thấy tung tích của Vân cô nương.”
Tạ Duẫn Khâm cảm thấy bất an càng lúc càng mãnh liệt, giọng lạnh lùng ra lệnh: "Tiếp tục tra xét."
Người xung quanh không khỏi toát mồ hôi. Vừa mới dặn dò phải hành sự cẩn trọng, vậy mà bây giờ vì một nữ nhân, Thế tử gần như điều động toàn bộ thế lực trong tay.

Trời đêm trong vắt, nhưng lại có thứ gì đó phá hỏng bầu không khí yên tĩnh, thấp thoáng lướt qua bên ngoài.
Tạ Duẫn Khâm đang ngồi trước bàn, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Trên nóc nhà, Tấn Chiếu nhanh chóng bật người lao lên. Ngay khoảnh khắc ấy, mấy tên hắc y tử sĩ đột nhập vào phòng Tạ Duẫn Khâm.
Đèn trong phòng đã tắt, nhưng một trong số bọn chúng có tầm nhìn cực tốt trong đêm tối, lập tức vung kiếm đâm thẳng về phía Tạ Duẫn Khâm…

Bình Luận

0 Thảo luận