17
Tạ Duẫn Khâm không thể hình dung được cảm xúc của chính mình lúc này.
Vui sướng tột cùng, lại ghen ghét đến phát điên.
Nhưng cả hai thứ này, đối với hắn mà nói, đều vô cùng xa lạ.
Vân Kiểu… Sao lại là Vân Kiểu?!
Người hắn tìm kiếm suốt hai năm qua, tại sao lại xuất hiện trong hoàng cung, lại còn ở trong lòng Thẩm Văn Tranh?!
Trước mặt vị hoàng tử mà về sau hắn phải tận tâm phò trợ, Tạ Duẫn Khâm gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Thẩm Văn Tranh khẽ nâng mắt, biểu cảm vẫn bình tĩnh như nước: “Bản vương biết.”
Lời vừa dứt, Vân Kiểu cảm nhận được sức mạnh trước ngực ép xuống, nam nhân khống chế sự giãy giụa của nàng, gần như muốn nghiền nàng vào trong lồng ngực.
Lần này hồi kinh, dù không muốn gặp lại Tạ Duẫn Khâm, nàng cũng đã tưởng tượng đến tình huống chạm mặt.
Ở cửa tiệm, trong tửu lâu, hoặc tại yến tiệc trong cung… Cười một tiếng xóa bỏ ân oán, hoặc coi như không quen, lướt qua nhau như người xa lạ.
Nhưng tuyệt đối không phải như thế này.
Vân Kiểu tưởng rằng lòng mình đã như nước lặng, nhưng thực tế, nàng lại hoảng hốt, sợ hãi, thậm chí… còn mong đợi phản ứng của hắn.
Rõ ràng, nàng đã không còn yêu Tạ Duẫn Khâm nữa.
Nhưng có lẽ, mười hai năm quả thật quá dài. Dù khi rời đi, nàng đã quyết tuyệt không quay đầu, nhưng lúc gặp lại, vẫn khó tránh khỏi một thoáng chấn động.
Vân Kiểu siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Nàng ép bản thân bình tĩnh, sau đó ngoan ngoãn vùi vào lồng ngực của Thẩm Văn Tranh.
Tạ Duẫn Khâm thoáng xẹt qua một tia u ám trong đáy mắt, nhưng nhanh đến mức không ai kịp nhận ra.
Hắn lập tức mỉm cười, nhưng giọng nói lại mang theo ý vị sâu xa: “Điện hạ quả nhiên có hứng thú thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=17]
Giữa chốn hoàng cung mà vẫn có thể tình tứ với nữ nhân.”
“Chẳng lẽ muốn nhanh chân hơn bệ hạ, sớm định đoạt hôn sự?”
Ánh mắt Thẩm Văn Tranh lướt qua nữ tử trong lòng, giọng điệu hờ hững: “Trắc phi thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Giọng điệu tưởng chừng như thờ ơ, nhưng lại cố ý nhấn mạnh sự thật này.
Vân Kiểu không muốn lên tiếng, nhưng vẫn bất giác siết chặt vạt áo y.
Trên đỉnh đầu, nàng dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhẹ đến mức tựa hồ như ảo giác.
Bầu không khí trở nên kỳ dị, như một dòng nước ngầm cuộn trào giữa ba người.
Tạ Duẫn Khâm nhìn Vân Kiểu nép chặt vào lòng Thẩm Văn Tranh, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Nhưng dù trong lòng có giận dữ thế nào, bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ điềm nhiên như cũ.
“Điện hạ, hôm nay ngài mới là nhân vật chính trong cung yến.”
“Đừng vì một nữ nhân mà lỡ dở chuyện quan trọng.”
Vân Kiểu không ngờ cả hai người nàng không muốn gặp nhất lại tụ họp một chỗ.
Nàng thầm nghĩ, Tạ Duẫn Khâm hiếm khi lại tạo cơ hội rút lui cho nàng.
Nàng thoáng yên lòng, nghĩ rằng có thể tạm thời tránh né, mà Tạ Duẫn Khâm cũng sẽ không vạch trần quá khứ của hai người trước mặt hoàng tử.
Thẩm Văn Tranh cảm nhận được sức ép trong lời nói của Tạ Duẫn Khâm, bàn tay ôm chặt Vân Kiểu cũng thoáng buông lỏng.
Nắm lấy cơ hội, Vân Kiểu lập tức thoát ra khỏi vòng tay y.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, nhẹ nhàng phúc thân, cực kỳ có lễ, tựa như người vừa rồi được hắn ôm vào lòng không phải là nàng.
“Dân nữ mạo muội quấy rầy, xin cáo lui.”
Lồng ngực Thẩm Văn Tranh bỗng trống rỗng, y hơi nghiêng đầu, nhướng mày nhìn Vân Kiểu.
Đồ vô lương tâm, vừa rồi còn định mượn y che chắn, bây giờ có đường rút lui lại quay ngoắt bỏ đi.
Vân Kiểu khẽ cong mắt, ánh nhìn lướt qua y.
Người này rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng, vậy mà trong ánh mắt lại mang theo vài phần trêu chọc.
Nàng dùng ánh mắt đáp lại y:
Nếu không phải ngài chọc vào trước, làm sao lại rơi vào tình cảnh khó xử này?
Vân Kiểu thu lại ánh nhìn, dáng vẻ điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nâng chân rời đi.
Nhưng không ngờ rằng, vừa khẽ nâng mắt, đã chạm phải ánh nhìn của Tạ Duẫn Khâm.
Hắn đang nhìn nàng rất chăm chú, một sự chú ý khiến Vân Kiểu có phần ngạc nhiên.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào hắn sau hai năm xa cách.
Hai năm qua, Tạ Duẫn Khâm không có gì thay đổi, đôi mắt vẫn sâu thẳm, tấm lưng vẫn thẳng tắp.
Chỉ là, hắn càng trở nên bình thản, giỏi che giấu hơn trước.
Dù chưa từng rời khỏi kinh thành, nhưng khí thế của hắn cũng chẳng hề thua kém vị vương gia từng chinh chiến sa trường bên cạnh nàng.
Ánh mắt hắn cực kỳ sâu, như thể muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt nàng.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, một cơn run rẩy thoáng lướt qua thần hồn của nàng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận