26
"Người ta đợi đã đến rồi, ta đi trước đây." Vân Kiểu nói.
Tề Uyển Hề đưa mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, chỉ thấy nàng cùng một người đàn ông sóng vai bước đi.
Suốt mấy tháng mang thai, nàng ấy không vào cung, ở Hầu phủ cũng chỉ quanh quẩn trong phòng dưỡng thai, vì thế hoàn toàn không biết người đàn ông kia chính là Trấn Nam Vương.
Tề Uyển Hề khẽ lẩm bẩm: "Vân Kiểu hẳn đã tìm được người tâm đầu ý hợp rồi nhỉ?"
Hai năm qua, nàng ấy vẫn luôn lo lắng Vân Kiểu đơn độc bên ngoài, e rằng gặp phải chuyện chẳng lành.
Cũng từng nghĩ, quan hệ giữa Vân Kiểu và Tạ Duẩn Khâm đi đến bước này, có lẽ phần nào là do sự xuất hiện của nàng ấy.
Tiểu Đào bên cạnh tiến lên, nhẹ giọng an ủi: "Chắc chắn rồi, Thế tử phi. Hai người họ vừa trò chuyện vừa cười nói, bầu không khí khác hẳn với những người xung quanh."
Nàng cũng hy vọng Thế tử phi có thể buông bỏ quá khứ, đừng tự dày vò bản thân nữa.
Vân Kiểu cùng Thẩm Văn Tranh sánh bước.
Nàng vừa trêu ghẹo vừa nửa thật nửa đùa: "Công tử thật xem trọng ta, bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian cùng ta lên Vân Giác Tự dâng hương cầu phúc."
Thẩm Văn Tranh không có ý khoe khoang, chỉ cười đáp lại bằng giọng điệu bông đùa: "Ngày xuân đẹp như thế này, đương nhiên phải cùng người trong lòng đi cầu Phật tổ ban phước cho nhân duyên."
Vân Kiểu không ngờ một người vốn lạnh nhạt như băng tuyết trên đỉnh núi cao lại có thể nói ra những lời đơn giản mà khiến tim nàng bất giác nóng lên như vậy.
Nàng cố giữ bình tĩnh, nhận lấy hai nén hương từ tay hắn, cất bước vào đại điện, nghiêm cẩn quỳ xuống trước tượng Phật, trên tấm đệm đỏ.
Nguyện vọng hai năm trước, thực ra cũng đã thành toàn.
Hài tử chưa từng ra đời, bản thân nàng cũng đã đủ bình thản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=26]
Gặp hay không gặp Tạ Duẩn Khâm, giờ đây đã chẳng còn khác biệt.
Vân Kiểu chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm điều ước: "Mong người thân bình an vô sự, tương lai thuận buồm xuôi gió.
Nguyện người bên cạnh đạt được tâm nguyện lớn lao, nỗi oan khuất của tiền Thái tử được rửa sạch, từ đây thiên hạ thái bình."
Sau đó, nàng cúi rạp xuống, trán chạm đất, hai tay đặt ngang tai, thành kính đến tột cùng.
"Vân Kiểu."
Bên cạnh, Thẩm Văn Tranh cũng quỳ trên tấm đệm đỏ, bỗng gọi tên nàng.
"Trước đây, ta luôn tin rằng mọi chuyện do con người quyết định, chưa từng cầu khấn thần Phật."
Lòng Vân Kiểu khẽ rung động, nàng hiểu ý tứ trong lời hắn.
Nàng là người duy nhất.
Đôi mắt Vân Kiểu chợt nóng lên. Một lúc lâu sau, nàng khẽ gật đầu: "Điện hạ cũng là người đầu tiên cùng ta dâng hương bái Phật."
Hai người cùng nhau hướng về tượng Phật, cúi lạy ba lần, thành tâm cầu nguyện điều ước sau cùng.
Lão phu nhân Tô gia năm nay đã gần sáu mươi tuổi, sức khỏe mỗi ngày một sa sút.
Từ xuân sang thu, bệnh tật không ngừng.
Hai năm trước vẫn còn là một lão thái thái cười mắng oang oang, giờ đây lại chỉ có thể nằm trên giường uống thuốc qua ngày. Vân Kiểu nhìn mà trong lòng xót xa.
Nàng cũng vì thế mà ngày đêm ủ ê, tâm sự nặng nề.
Cuối thu, Tạ Duẩn Khâm đích thân đưa tới thiệp mời tiệc đầy tháng của Tiểu Quận chúa.
Vì quá lo lắng chuyện của lão phu nhân, Vân Kiểu thậm chí còn chẳng hay biết khi nào Tề Uyển Hề đã hạ sinh.
Khi Vân Kiểu nhận lấy thiệp mời từ tay Tạ Duẩn Khâm, trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối.
Lầu bên này vừa dựng, lầu bên kia đã đổ, người đến người đi, vốn là lẽ thường tình.
Nhưng khi chuyện xảy ra ngay bên cạnh mình, nàng vẫn thấy khó lòng chấp nhận.
"Vân Kiểu..."
Trước mặt nàng, Tạ Duẩn Khâm khẽ gọi, trong mắt ẩn chứa nỗi đau khó nói.
Giờ đây, để gặp lại nàng, hắn phải tìm cớ, phải tạo cơ hội.
Hóa ra, sau lần trùng phùng này, sự dằn vặt trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu hơn hai năm trời không biết tin nàng là bao.
Chỉ là lúc này, Vân Kiểu thực sự chẳng còn tâm tư để đối diện với hắn. Nàng khẽ hành lễ, nhàn nhạt nói: "Làm phiền Thế tử đích thân đi một chuyến, đa tạ."
Cánh cổng phủ Tô khép lại trước mắt Tạ Duẩn Khâm.
Chỉ những ai từng chân thành nắm giữ, mới có cơ hội để từ bỏ.
Hắn là người buông tay trước. Nhưng vì sao, sau khi buông tay rồi, nỗi đau đớn lại dày vò hắn như thế?
Trái tim đã đánh mất, có lẽ vĩnh viễn không thể tìm lại được nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận