Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGÔ THIÊN TRI XUÂN LAI

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:58:07
13
Lời này vừa dứt, trong đầu Tạ Duẫn Khâm như có một hồi chuông lớn vang dội, khiến hắn ngây người trong chốc lát.
Cái tên Vân Kiểu chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Khi thì như bị bóp nghẹt đến khó thở, khi lại như có ngàn mũi kim đâm, tim lúc đập gấp gáp, lúc lại rối loạn.
Nghe được tin tức này, rõ ràng là cơn giận và nỗi đau chiếm trọn tâm trí hắn, nhưng trái tim vốn bị đè nén suốt nhiều ngày lại cuối cùng cũng rơi xuống.
Tạ Duẫn Khâm không thể phân biệt được đây rốt cuộc là loại cảm xúc gì, nhưng Vân Kiểu chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thấp hèn mà thôi.
Nàng một lòng một dạ yêu hắn, khiến hắn cảm thấy mình chẳng cần phải bận tâm điều gì, chẳng cần phải làm bất cứ điều gì, nàng cũng sẽ mãi mãi đứng đó, ngay phía sau lưng hắn, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy.
Tạ Duẫn Khâm siết chặt nắm tay, gân xanh trên cánh tay hằn rõ, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.
Hắn nhìn chằm chằm Tề Uyển Hề đã khóc đến ướt đẫm cả mặt, im lặng thật lâu, rồi nghiến răng lặp lại từng chữ một: “Nàng ấy… tự mình muốn đi?”
Nàng làm sao có thể đi? Nàng làm sao dám đi?
“Đúng, đúng vậy…” Tề Uyển Hề bấu chặt lấy bức tường bên cạnh, gắng gượng lắm mới không quỳ sụp xuống: “Thiếp thân và Vân Kiểu dù chỉ quen nhau vỏn vẹn ba tháng, nhưng cũng coi như tri giao. Nàng ấy từng nói, bản thân đã đến lúc phải đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=13]

Một nha hoàn nhỏ bé, cũng không thể nào mãi mãi ở bên Thế tử gia.”
Thật là một người tri giao tốt.
Thật là một chuyện mãi mãi ở bên hay ho.
Tạ Duẫn Khâm khinh thường thứ tình cảm của hai người họ, cũng cười nhạo sự si tình ngu muội của Vân Kiểu, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi mất mát kỳ quái.
Hắn cười chính mình quá mức kiêu ngạo, hoặc quá đa mưu tính toán, để chuyện rời đi đơn giản như vậy bị hắn tự biến thành phức tạp.
Mười mấy ngày đã trôi qua, bây giờ nàng đã không biết chạy đến nơi nào.
Tạ Duẫn Khâm gọi người đến, sai đưa Tề Uyển Hề về viện, sau đó mới ngồi phịch xuống ghế, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.
Mấy ngày qua, hắn bắt được không ít người, tra tấn tàn khốc, nhưng không ai có chút tin tức nào về Vân Kiểu.
Trước đó, Tạ Duẫn Khâm đã có linh cảm mơ hồ rằng sự biến mất của nàng dường như không liên quan đến bất cứ âm mưu nào.
Hắn thả lỏng thần trí trong chốc lát, ánh mắt vô thức rơi xuống vết máu dưới đất.
Sau đó, khóe môi nhếch lên, mang theo một tia giễu cợt.
Vân Kiểu đúng là thông minh, quá hiểu hắn, nắm bắt chuẩn xác tâm tính của hắn, khiến hắn mất công xoay vòng vòng trong ván cờ này.
Hoặc là khiến hắn thờ ơ, hoặc là khiến hắn cảm thấy sự việc có quá nhiều ẩn tình mà nhất quyết truy xét đến cùng.
Tạ Duẫn Khâm cười mà như không, sau đó, từ cổ họng hắn bật ra một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Nàng… lại dám lợi dụng sự lo lắng của hắn…
Tấn Chiếu đúng lúc lên tiếng: “Thế tử gia, Thế tử phi thì sao? Có thể giữ lại không?”
Tạ Duẫn Khâm thu lại suy nghĩ.
Tất cả về Tề gia hắn đều đã nắm rõ, gia thế trong sạch, Tề Uyển Hề cũng không có khả năng và lá gan để triệu tập thích khách.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Giữ lại đi, vẫn cần nàng ta đóng vai Thế tử phi của ta.”
Tấn Chiếu thầm thở phào một hơi, Thế tử gia chưa đến mức vì Vân Kiểu mà đánh mất lý trí hoàn toàn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn ta lại nghe Tạ Duẫn Khâm nói: “Dù có phải đào ba thước đất, cũng phải lôi nàng ấy ra cho bằng được.”
Tấn Chiếu quỳ một gối xuống đất, chắp tay khẩn thiết khuyên can: “Thế tử gia, ngàn vạn lần không thể vì một nữ nhân mà làm hỏng đại sự!”

Xuân đến mang theo cái lạnh, thời tiết ôn hòa, trời trong gió nhẹ.
Trong Tô phủ, tại Mãn Xuân Viện nơi lão phu nhân cư ngụ, cây đào đâm chồi, nụ hoa chúm chím trên cành chờ ngày bung nở.
Trong đình, một nữ tử nằm tựa trên ghế, vấn tóc mây hơi rối, trên người phủ một quyển sách, khuôn mặt che hờ bởi chiếc khăn mỏng để tránh ánh sáng, một cánh tay trắng như ngó sen khẽ đặt bên mép ghế.
Có người rảo bước vội vàng đi tới.
“Đại tiểu thư, quả nhiên người lại trốn ở đây để tận hưởng thanh nhàn rồi…”
Nữ tử lười biếng nâng tay, vén tấm khăn trên mặt, để lộ dung nhan kiều diễm.
Mày liễu thanh thoát, đôi mắt trong trẻo khẽ lay động, môi đỏ hơi cong, lúm đồng tiền duyên dáng, dung mạo so với hoa còn kiều diễm hơn, nhưng lại không mang nét yêu mị.
Bộ y phục hồng đào trên người nàng, mặc lên người người khác có thể là dịu dàng yêu kiều, nhưng trên nàng lại toát lên một vẻ lạnh nhạt xa cách.
Hai tháng trước, trong phủ bỗng có thêm một vị Đại tiểu thư như tiên giáng trần.
Nhìn gần hai tháng, tiểu nha hoàn vẫn chưa quen, không kìm được mà hạ giọng mềm mỏng khi đối diện với sắc đẹp này.
“Đại tiểu thư, lão phu nhân đang tức giận lắm đấy, e là chỉ có người ra dỗ dành thì mới có hiệu quả.”
“Ta biết rồi.” Vân Kiểu khẽ rũ hàng mi dài, rồi hỏi tiếp: “Lịch trình đã định xong chưa?”
Tiểu nha hoàn đáp: “Dạ rồi, ngày mai có thể lên đường.”
Ngày ấy, khi đi ngang ngoại thành Tô Châu, Vân Kiểu đã cứu lão phu nhân và Tô tam tiểu thư.
Lão phu nhân tuy tinh thần minh mẫn, nhưng dường như có chút vấn đề về nhận thức, cứ khăng khăng nhận nàng là ngoại tôn nữ đoản mệnh của mình.
Sau khi đưa hai người họ về phủ, lão phu nhân nhất quyết không để nàng rời đi.
Đúng lúc đó, Tô lão gia hồi phủ, vừa nhìn thấy Vân Kiểu liền thở dài một hơi, nói: “Tướng mạo này, quả thực có vài phần giống.”
Thái độ sâu xa khó đoán của Tô lão gia khiến Vân Kiểu không tiện hỏi thêm.
Ông ấy lại nói: “Từ nay cứ coi Tô phủ là nhà của con.”
Cuối cùng, vì hiếu tâm, Tô lão gia nhận nàng làm nghĩa nữ, giữ nàng lại trong phủ.
“Được.” Vân Kiểu đứng dậy rời đi.
Tiểu nha hoàn ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng. Vòng eo ấy, tựa hồ chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn, mong manh đến mức như cơn gió cũng có thể cuốn đi.
Không kìm được mà lẩm bẩm: “Một mỹ nhân như vậy, sao cứ nhất quyết phải theo thương đội của Đại thiếu gia xuống phương Nam, chịu gió táp mưa sa mà khổ cực làm gì chứ?”

Bình Luận

0 Thảo luận