10
Mùng Một Tết, Vân Kiểu rời thành, không ngờ lại chạm mặt Tần Chí An.
Người đàn ông ấy đã khỏi hẳn vết thương trên tay, cưỡi ngựa, vừa vặn ghìm cương ngay bên cạnh nàng.
Vân Kiểu lập tức cảnh giác, chỉ hận không thể tránh xa: “Ta đã chuộc thân, Tần tướng quân không cần ôm mộng nạp ta vào phòng nữa. Cáo từ.”
Tần Chí An cười khổ: “Vân cô nương hiểu lầm rồi. Ta dù là kẻ thô lỗ, cũng không đến mức làm chuyện cướp đoạt dân nữ.”
Vân Kiểu chẳng muốn dây dưa, nhấc chân định rời đi.
Nào ngờ hắn lại lên tiếng gọi nàng lần nữa.
“Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông suốt, chịu rời xa thế tử Trấn Viễn hầu rồi sao?”
Nói xong, Tần Chí An lại tự lẩm bẩm: “Gã đó chỉ là một tên ăn chơi vô độ, hành vi tùy tiện, nàng ở bên cạnh hắn chắc chắn chẳng dễ chịu gì.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Kiểu căng cứng, không chút biểu cảm: “Thế tử thế nào, đã chẳng còn liên quan đến ta. Cũng không liên quan đến Tần tướng quân.”
Tạ Duẫn Khâm thâm sâu khó dò, nhưng từ khi hắn còn là một thiếu niên sáng rỡ, hắn đã bén rễ trong lòng Vân Kiểu.
Đối với nàng, hắn tựa như một cây đại thụ cắm sâu vào da thịt, hút lấy máu nàng mà lớn lên.
Trải qua một tháng này, nàng mới dần bứt hắn ra khỏi máu thịt của mình.
Nhưng lúc này nhắc lại, vẫn cảm thấy đau đớn nhức nhối, như máu tươi còn chưa khô.
Thấy nàng không muốn nói nhiều, Tần Chí An dứt khoát tháo túi tiền bên hông, ném cho nàng.
“Mấy hôm trước ta lỗ mãng, chắc hẳn đã gây không ít phiền phức cho nàng. Xem như bồi tội.”
Vân Kiểu hé môi, không biết nên nói gì.
Chưa đợi nàng lên tiếng, Tần Chí An đã vung roi giục ngựa rời đi, chỉ để lại một câu: “Mau đi đi, trời cao biển rộng, tha hồ mà tung cánh.”
Vân Kiểu ngẩng đầu, bỗng thấy đất trời mênh mang, lòng dâng lên nỗi bâng khuâng khó tả.
Nàng xoay người, nhìn theo bóng lưng của Tần Chí An, xúc cảm dâng trào, cảm giác mình nên nói gì đó.
Đúng lúc ấy, từ cửa thành bỗng vang lên mấy tiếng quát: “Đóng cửa thành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=10]
Kiểm tra nghiêm ngặt!”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, cổng thành trước mặt nàng từ từ khép lại.
Ánh mắt Vân Kiểu lướt qua, bất chợt nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, hình như đã gặp trong Hầu phủ.
Tim nàng run lên, lập tức xoay người bước nhanh, leo lên một cỗ xe ngựa.
“Lão bá, đi về phía Nam.”
…
Trước khi vào cung chúc Tết, Tạ Duẫn Khâm ghé qua kho bạc một chuyến.
Quản gia cung kính dâng sổ sách lên, còn chưa đợi hắn hỏi, đã chủ động báo cáo: “Hôm qua Thế tử phi gửi đến một khoản ghi chép mới, nhập vào trăm lượng bạc trắng.”
Sổ sách làm rất kín kẽ, trăm lượng bạc cũng nằm ngay trong quỹ.
Mọi chứng cứ đều rành rành trước mắt, nhưng Tạ Duẫn Khâm càng nhìn càng thấy không thật.
Vân Kiểu từ đâu có thể gặp một thương nhân giàu có ở Tô Châu?
Thậm chí còn ngang nhiên tư thông ngay dưới mí mắt hắn?
Quản gia thấy hắn trầm ngâm, liền lên tiếng nhắc nhở: “Thế tử gia, đừng để lỡ giờ tốt vào cung bái kiến Hoàng thượng.”
Bên trong Thái Hòa điện.
Văn võ bá quan đồng loạt chúc Tết xong, tiếp theo là yến tiệc.
Lễ nghi long trọng, quy mô khác thường, sau khi hoàn thành các trình tự rườm rà như quỳ bái, dâng trà, kính rượu, cuối cùng Tạ Duẫn Khâm cũng có cơ hội thở một hơi.
Giữa cơn gió lạnh cùng tuyết rơi lất phất ngoài điện, suy nghĩ của hắn khựng lại trong giây lát.
Rõ ràng chưa từng đưa Vân Kiểu tham dự những buổi yến tiệc như thế này, vậy mà giờ đây, hắn lại nhớ đến nàng.
Ánh mắt vừa chuyển, Tạ Duẫn Khâm liền thấy Tần Chí An bước đến sau một nhịp.
Nhớ đến chuyện người này từng có ý đồ không trong sạch với Vân Kiểu, ánh mắt Tạ Duẫn Khâm quét qua, nhàn nhạt nhưng lạnh lẽo.
“Tần tướng quân, đã lâu không gặp. Nha đầu Vân Kiểu trong phủ ta, ngươi có từng gặp qua?”
Không rõ là do trực giác của Tạ Duẫn Khâm quá chuẩn hay do hắn thực sự có tai mắt khắp nơi, vậy mà có thể biết được chuyện Tần Chí An đã gặp Vân Kiểu vào sáng nay, rõ ràng đang dò xét.
Lẽ nào trong đám binh lính phong tỏa cổng thành hôm nay, cũng có người do Hầu phủ sắp đặt?
Nhưng một Thế tử ăn chơi như hắn, có thể có bao nhiêu người đáng tin cậy chứ?
Tần Chí An khẽ giật mình, nhưng sắc mặt vẫn không đổi.
“Chưa từng. Sao thế? Người trong phủ Thế tử mất, lại đến hỏi ta đòi?”
Tạ Duẫn Khâm bỗng bật cười, nheo mắt nhìn hắn: “Tần tướng quân, ngươi nói dối rồi.”
Tần Chí An cứng rắn đối diện với ánh nhìn ấy, gượng gạo cất giọng đầy thản nhiên: “Nói dối làm gì chứ?”
Tên Thế tử ăn chơi trước mặt dường như bị hai câu phản vấn của hắn chọc giận, ánh mắt đột nhiên âm trầm nhìn chằm chằm.
Khí thế này, hoàn toàn không giống một kẻ phóng đãng nên có.
“Tần tướng quân, ta bất quá chỉ buột miệng hỏi xin Vân Kiểu, liền bị đánh gãy một tay. Nếu thực sự dám mang nàng đi, chẳng phải cái mạng này cũng bị Thế tử gia đoạt luôn rồi sao? Ta còn tiếc mạng, chưa đến mức vì một nữ nhân mà đối đầu với Thế tử gia đâu.”
Khóe môi Tạ Duẫn Khâm cong lên một đường châm chọc, nhưng rất nhanh lại hạ xuống, trở về dáng vẻ tùy tiện biếng nhác như thường ngày.
“Đã vậy, Tần tướng quân về sau cũng nên giữ cái miệng của mình cho tốt.”
Hắn phất tay áo bỏ đi, động tác có chút mạnh bạo, mang theo vài phần sắc bén.
Tần Chí An nhìn theo bóng lưng hắn, lòng chắc mẩm rằng Tạ Duẫn Khâm thực ra chưa biết gì, quả nhiên chỉ đang thử hắn.
Tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chợt nhớ lại dáng vẻ của Vân Kiểu khi hắn gặp nàng vào sáng nay.
Sắc mặt tái nhợt, người gầy yếu tiều tụy đến mức khiến người ta xót xa, cả người tựa như một tờ giấy mỏng manh trắng bệch, chỉ cần gió thổi là đổ.
Nhưng ánh mắt lại kiên định, trong đó có một thứ chất liệu vô cùng cứng rắn.
Có thể thấy nàng ở Hầu phủ không hề yên ổn, cũng đã quyết tâm rời đi.
Chi bằng giúp nàng một tay?
Chỉ là, Tần Chí An nhìn theo dáng điệu lười nhác thường ngày của Tạ Duẫn Khâm, bỗng cảm nhận được chút thê lương và cô quạnh.
Hắn khẽ cười, nửa phần hoang mang, nửa phần giễu cợt.
“Không ngờ một kẻ lạnh lùng vô tình như hắn, đối với Vân cô nương vẫn còn chút chân tình.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận