Từ sau khi đích tỷ ngã xuống nước, nàng ta như biến thành một người khác.
Miệng luôn nói mọi người đều bình đẳng, nhưng lại khinh thường ta chỉ vì ta là con thứ.
Nàng ta lớn tiếng rao giảng tự do hôn nhân, vậy mà lại cướp đi hôn ước giữa ta và Thái tử.
Từ đó, nàng càng thêm ngạo mạn lộng hành, coi mạng người như cỏ rác.
Về sau, đích tỷ khóc lóc cầu xin được bước vào cửa Chu gia, bằng lòng cùng ta hầu hạ một phu quân dù cho chỉ cho làm thiếp cũng được.
1
Năm ta lên tám, Thẩm Mộng Uyên ngã xuống hồ trong sân, lúc được cứu lên thì hôn mê bất tỉnh.
Phụ thân nổi giận đùng đùng, quát mắng ta không trông chừng tốt cho đích tỷ, phạt ta quỳ gối trong phòng nàng ta để sám hối chuộc lỗi mãi cho đến khi đích tỷ tỉnh lại.
Mặc dù lúc đó ta hoàn toàn không hề ở gần Thẩm Mộng Uyên.
Sau khi đích tỷ tỉnh dậy, nàng ta như biến thành một người khác.
Trong mắt đích tỷ đầy vẻ hoang mang sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ, nàng ta rúc vào góc tường, nhìn ta đầy cảnh giác.
“Đây là đâu vậy? Ta xuyên không rồi sao?”
“Chẳng lẽ ta phải sống cả đời với đám cổ nhân cổ hủ này à?!”
Nàng ta như hóa điên, lẩm bẩm mãi mới bình tĩnh lại.
Tuy ta không hiểu nàng ta đang nói gì, nhưng ta biết… nàng ta đã không còn là Thẩm Mộng Uyên của trước kia nữa rồi.
Thẩm Mộng Uyên gọi ta đến bên, làm ra vẻ hờ hững hỏi han đủ điều lớn nhỏ trong phủ, khi biết mình là đích nữ duy nhất của thương hộ giàu có Thẩm gia, vẻ mặt nàng ta lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Ta đã quỳ một ngày một đêm, đầu gối tím bầm, hai chân mềm nhũn gần như ngã khuỵu, phải bám vào giường mới miễn cưỡng đứng vững.
Thẩm Mộng Uyên nhíu mày, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét: “Không phải nói cổ đại phân chia giai cấp nghiêm ngặt lắm sao? Một thứ nữ mà chẳng có chút quy củ gì hết!”
Ta vội vàng buông tay, ngoan ngoãn đứng sang một bên nhận lỗi.
Thẩm Mộng Uyên phẩy tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn, trên mặt lại mang theo thứ kiêu ngạo khác thường: “Được rồi được rồi, ta không phải là cái đám cổ hủ các ngươi!”
Nàng ta ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn ta: “Thế giới ta sống, ai ai cũng bình đẳng, nữ tử có thể tự lập tự cường, không hề có phân chia đích thứ, tất cả đều là tỷ muội!”
Toàn thân ta run lên, bất giác ngẩng đầu, không thể che giấu được sự kinh ngạc trong mắt.
Thẩm Mộng Uyên rất hài lòng với phản ứng của ta: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không tùy tiện sai bảo ngươi đâu. Ta muốn thay đổi cái xã hội này!”
Một cảm xúc không thể diễn tả trào dâng trong lòng ta, khiến ta không cách nào đứng vững, chỉ có thể ra sức đè nén sự kích động sắp trào ra ngoài.
Không vì điều gì khác, chỉ vì những lời ấy của Thẩm Mộng Uyên.
Bình đẳng, tự lập, tự cường... những từ ngữ xa lạ ấy lại khiến lòng ta dậy sóng.
Sau khi dưỡng khỏe thân thể, Thẩm Mộng Uyên bắt đầu nằng nặc đòi đến học đường nghe tiên sinh giảng bài.
“Dựa vào đâu Vương ca ca nhà kế bên được đi học, còn nữ nhi thì không?”
Nàng ta chu môi làm nũng với phụ thân.
Từ trước tới nay chưa từng có quy định nữ tử được đến học đường, con gái thì chỉ cần học nữ công gia chánh là đủ, sau này còn phải gả chồng tề gia.
Nhưng Thẩm Mộng Uyên lại không chịu, tuyệt thực làm mình làm mẩy, ép phụ thân buộc phải nhượng bộ.
Chỉ là, nàng ta mới đi có ba hôm đã chẳng muốn đến nữa.
“Học hành thật mệt, ta việc gì phải tự chuốc khổ, dù sao nữ tử thời đại này cũng không cần đọc sách.”
Nàng ta ngả người trên nhuyễn tháp, sai khiến ta bóc nho cho mình.
Ta siết chặt lòng bàn tay, thực sự không nỡ bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này, đây là lần đầu tiên trong đời ta có thể tiếp cận tri thức.
“Đích tỷ, tỷ cứ bỏ dở thế này, chỉ sợ tiên sinh sẽ bẩm lại với phụ thân.”
Thẩm Mộng Uyên bực dọc ném chén trà xuống, nổi điên lăn lộn trên nhuyễn tháp.
“Hay để ta đi thay tỷ được không?”
Ta dè dặt mở lời.
Thẩm Mộng Uyên bỗng ngồi bật dậy, kích động nắm lấy tay ta: “Thật sao?”
Ta nhẹ gật đầu.
Đêm hôm đó, ta trằn trọc trên giường, cả đêm không ngủ nổi vì quá đỗi phấn khích.
Sáng sớm hôm sau, ta thay Thẩm Mộng Uyên đến học đường, lắng nghe những tri thức mà cả đời ta chưa từng được chạm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ch-t-r-i-xu-ng-n-c&chuong=1]
Dù nữ tử không thể thi cử đỗ đạt, ta vẫn học chăm hơn bất cứ nam nhi nào.
Khi trở về phủ, trong viện Thẩm Mộng Uyên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, lòng ta thắt lại, vội vã chạy tới.
Là nha hoàn Tiểu Hạ bên người đích tỷ, nàng đã bị đánh đến da tróc thịt bung, hơi thở mong manh.
Thẩm Mộng Uyên thấy ta tới, vẻ mặt chán ghét đá đá vào đống má.u thịt dưới đất: “Một con nha đầu hạ tiện lại dám trộm trâm vàng của ta, ngươi đến vừa đúng lúc, đem nó bán đi!”
Thẩm Mộng Uyên phẩy tay rời đi, ta sững người nhìn bóng lưng nàng ta, cảm giác như có hai bóng hình đang dần trùng lên nhau.
Nàng ta và đích tỷ của trước kia càng lúc càng giống nhau rồi.
2
Đến ngày rút thăm, phụ thân sắc mặt nghiêm trọng, cầm một ống thăm bước đến trước mặt ta và đích tỷ.
Ta cụp mắt xuống, không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Hiện tại Thánh thượng lâm bệnh nặng, Thái tử đã vội vàng tổ chức hôn lễ để xung hỉ, và đối tượng được chọn chính là Thẩm gia.
“Chuyện hôn sự cả đời của các con, vi phụ sẽ không thiên vị. Ai rút được thăm đỏ, người đó sẽ tiến cung thành thân với Thái tử.”
Phụ thân đặt hai que thăm lên bàn, phất tay ra hiệu: “Hai đứa rút cùng lúc đi.”
Đích tỷ lập tức đưa tay giành lấy que thăm dài hơn. Nàng ta liếc ta một cái, nhướng mày đầy đắc ý, vẻ mặt như nắm chắc phần thắng.
Ta không còn sự lựa chọn nào khác, đành nắm lấy que thăm ngắn hơn, lòng bàn tay túa mồ hôi, lưng căng cứng vì hồi hộp.
Khi thấy một vệt đỏ trên que thăm, cả ta và đích tỷ đều đồng thời biến sắc.
Thẩm Mộng Uyên không chút do dự giật lấy que thăm trong tay ta, ra vẻ ban ơn ném que dài cho ta, ngạo mạn nói: “Thư Nghiên, không phải đích tỷ bắt nạt ngươi, chỉ là ngươi từ nhỏ đã nhút nhát, lại mang dáng vẻ tiểu gia bế khí, chẳng có chút kiến thức gì, sợ rằng không gánh nổi trách nhiệm lớn như thế, để người ta chê cười Thẩm gia chúng ta.”
Bàn tay đang siết chặt của ta bất chợt buông lỏng. Ta không biểu lộ gì, chỉ nhẹ giọng khiêm nhường đáp lời nàng ta.
Thẩm gia chúng ta vốn là thương hộ, có thể kết thân với Thái tử chẳng khác nào cá chép vượt long môn, một bước hóa rồng.
Nếu không phải Thái tử cần cưới vội để xung hỉ, mà con gái nhà thế gia lại không có ai đủ tuổi thì chuyện này làm sao rơi xuống đầu Thẩm gia.
Cũng khó trách đích tỷ lại nôn nóng đến vậy.
“Uyên nhi, con đã nghĩ kỹ chưa? Một khi bước vào cửa cung sâu tựa biển thì sẽ chẳng còn đường quay lại đâu.”
Phụ thân nhíu chặt mày, ánh mắt lo lắng nhìn về phía đích tỷ.
Ông vẫn nghiêng về ta hơn.
Một thứ nữ không ai chú ý, nếu có thể được Thái tử sủng ái thì cũng là nữ nhi Thẩm gia, còn nếu bị chán ghét thì coi như vứt bỏ, chẳng đáng đau lòng.
Thẩm Mộng Uyên thì khác. Nàng ta từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Dù sau này Thái tử đăng cơ, nàng ta thành phi tử thì đúng là rạng danh tổ tông, nhưng chỉ cần bước sai một bước, lỡ chân một lần sẽ là vực sâu vạn trượng.
Đâu thể thoải mái bằng việc ở nhà chọn một phò mã chứ.
“Nếu con gả cho Thái tử, trong cung toàn là vương công quý tộc, e là sẽ phải chịu không ít uất ức.”
Phụ thân vẫn còn do dự.
Thẩm Mộng Uyên nắm chặt lấy que thăm đỏ, vẻ mặt đầy tự tin: “Phụ thân cứ yên tâm, nữ nhi tin vào bình đẳng, vương công quý tộc thì đã sao!”
Dù sao cũng là chuyện vui, nghe nàng ta quả quyết như thế, phụ thân cũng giãn mày, rời đi.
“Thư Nghiên, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ngươi đừng trách đích tỷ.”
Nàng ta đắc ý nhướng mày nhìn ta, không hề có chút áy náy.
Ta cúi người hành lễ, không bộc lộ chút oán hận nào, cầm lấy que thăm dài quay về phòng.
Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi the thé của đích tỷ: “Tiện tì! Có cái chén trà cũng không bưng cho ra hồn, nếu phỏng vào người ta thì chặt đứt tay ngươi!”
Bước chân ta khựng lại trong chốc lát.
Thì ra cái gọi là “mọi người đều bình đẳng” trong miệng đích tỷ cũng chỉ có giá trị khi nàng ta đối diện với kẻ có địa vị cao hơn mình mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận