Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI ĐÍCH TỶ RƠI XUỐNG NƯỚC

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:02:56
10
Thẩm Mộng Uyên có thể tùy ý khinh rẻ thứ muội,nhưng không thể làm nhục thê tử của một vị đại tướng quân được ban cáo mệnh.
Trong khoảnh khắc ấy, ta liền trở thành nữ tử tôn quý nhất nơi đó.
Thái giám truyền khẩu dụ của Thánh thượng đến, dưới ánh mắt giám sát lạnh lẽo ấy, Thẩm Mộng Uyên chỉ có thể tức tối không cam lòng mà quỳ xuống, miễn cưỡng dập đầu nhận lỗi với ta.
Ta chẳng buồn để tâm đến ánh nhìn như muốn thiêu cháy ta thành tro bụi từ phía sau, thản nhiên bước lên cung xa trở về Chu phủ.
Chu mẫu đã đứng ngoài phủ, nét mặt đầy lo âu. Thấy ta trở về bình yên vô sự, bà mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Thư Nghiên, thiệt thòi cho con rồi.”
Bà nắm chặt tay ta, thở dài một tiếng.
Thành thân chưa đầy một năm, phu quân đã không ở bên, bà cùng Chu Cẩn luôn cảm thấy áy náy, tự cho là đã để ta chịu thiệt thòi.
Nhưng ta chưa bao giờ thấy uất ức.
Có quốc mới có gia, ta không phải kẻ hồ đồ.
Ta mang theo bánh ngọt đến tiểu viện.
“Ai da, nghênh đón cáo mệnh phu nhân của chúng ta về!”
Tiểu Hạ cười trêu ghẹo, còn làm mặt xấu với ta.
Ta ném hộp bánh vào tay nàng, nửa đùa nửa mắng: “Con nha đầu chế.t tiệt này, dám giễu cợt ta!”
Lâm Nhiên vẫn bận rộn trong y quán mới mở, phần lớn bọn trẻ trong tiểu viện cũng đến đó giúp đỡ.
Ta ghé qua thăm họ một chút rồi quay về phủ, tiếp tục chờ đợi Chu Cẩn hồi triều.
Thế nhưng đợi mãi hai tháng vẫn không thấy bóng dáng Chu Cẩn đâu, chỉ đợi được Thẩm Mộng Uyên với vẻ mặt đắc ý dương dương tự đắc.
Vừa sáng sớm nàng ta đã nôn nóng xông vào Chu phủ, đá tung cửa phòng ta, đứng từ trên cao nhìn xuống đầy kiêu ngạo: “Không biết gần đây thứ muội có khoẻ không? Ta nghe nói, phu quân của ngươi e rằng không thể quay về được nữa!”
“Ngươi vẫn chưa biết nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ch-t-r-i-xu-ng-n-c&chuong=5]

Tây Bắc bùng phát ôn dịch, quá nửa tướng sĩ đã bị lây nhiễm, thuốc men lại khan hiếm, chỉ e sẽ bỏ mạng nơi chiến trường!”
“Có cáo mệnh thì sao? Cũng chỉ là một quả phụ mà thôi!”
Đầu óc ta trống rỗng, bàn tay dưới lớp chăn hơi run lên nhưng vẻ mặt vẫn như thường, thản nhiên nói: “Giờ đích tỷ gặp ta, hẳn là nên cung cung kính kính gọi một tiếng ‘phu nhân’ mới phải!”
Sát khí phủ đầy gương mặt ta, ta lạnh lùng ra lệnh cho nha hoàn kéo nàng ta ra khỏi Chu phủ.
Thẩm Mộng Uyên không ngừng mắng nhiếc, ta chẳng buồn để ý, trong đầu chỉ văng vẳng lời nàng ta vừa nói.
Chu Cẩn gửi thư về kinh, trong mỗi phong thư đều là tin bình an: “Thư Nghiên, ta sẽ trở về.”
“Mọi sự vẫn ổn, chờ ta hồi triều.”
Dịch bệnh, mất mạng… tay ta run rẩy, đầu óc choáng váng, phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững.
Ta gõ cửa phòng Chu mẫu, chỉ thấy mắt bà đỏ hoe, nhìn thấy ta còn cố gượng mỉm cười.
Lòng ta lập tức trĩu xuống.
“Mẫu thân, là thật phải không? Chu Cẩn chàng ấy…”
Lời nghẹn nơi cổ họng, không thốt nổi thành câu.
Chu mẫu xoay người lau lệ.
Gần như trong khoảnh khắc, ta đã hạ quyết tâm.
“Mẫu thân, con muốn đến Tây Bắc.”
Chu mẫu quay lại, mắt rúng động: “Không được!”
“Cẩn nhi đã là thập tử nhất sinh, sao ta còn có thể để con vì nó mà mạo hiểm!”
Ánh mắt ta kiên định, nhìn bà không chút dao động: “Quan gia vận chuyển thuốc men trễ nải, con dâu có thể lập tức xuất phát, đem thuốc tới kịp thời.”
“Nếu con không đi, Chu Cẩn mới thật sự là thập tử nhất sinh!”
Ta đã quyết.
Dù bà không cho phép, ta vẫn sẽ đi.
Mặt Chu mẫu khẽ run, nước mắt lã chã rơi, bà xoay người quỳ xuống trước bài vị đầy bàn của tổ tiên Chu gia: “Lão gia ơi, ông có thấy không, nhi tử của ông, con dâu của ông, ai nấy đều là kiệt xuất!”
“Không hổ là Chu gia, không hổ là Chu gia!”
Bà khóc ngã trước từ đường, mắt ta cũng đỏ hoe.
Chu mẫu mở ngăn bí mật, lấy ra một chiếc hộp, bên trong là giấy đất và ngân lượng: “Thư Nghiên, đây là của hồi môn riêng của ta, con cầm đi đổi lấy thuốc.”
Bà nhét hộp vào tay ta, giờ chẳng còn là lúc để khách khí, ta cũng không từ chối.
“Chuyến đi này hung hiểm, con mang theo toàn bộ ám vệ trong phủ.”
Ta giật mình: “Sao có thể, đó là để bảo vệ người mà!”
Chu mẫu phất tay: “Ta ở kinh thành còn có thể gặp nguy hiểm gì? Trượng phu và trưởng tử ta đều chiến tử nơi sa trường, nay tiểu nhi cũng đang cận kề cái chế.t, ta còn chưa thấy đủ phong ba bão táp hay sao!”
Bà nghẹn lệ, ra hiệu cho ta chuẩn bị dược liệu.
Ta không nói gì thêm, đem giấy đất cầm đổi lấy ngân lượng, đến tìm Lâm Nhiên ngoài tiểu viện.
Ta giao hết bạc cho nàng, nhờ nàng nhờ mối quan hệ trong y quán đổi toàn bộ thành thuốc.
“Ta sẽ cùng đi với ngươi.”
Nàng nhìn ta đầy xúc cảm, giọng kiên quyết.
“Ta là y sĩ, có thể giúp được.”
Ta vừa định từ chối thì thấy Tiểu Hạ mắt đỏ hoe ôm lấy ta: “Ta cũng muốn đi!”
“Ta cũng muốn đi! Ta học y thuật với Lâm Nhiên tỷ tỷ là giỏi nhất đấy!”
“Ta cũng đi! Sư phụ bảo ta cưỡi ngựa giỏi hơn cả nam nhân!”
“Ngươi nói bậy! Ta bắn cung là giỏi nhất, phải là ta mới đúng!”
Lũ trẻ năm xưa ta lần lượt cưu mang giờ từ trong nhà ùa ra, chen lấn trước mặt ta.
Sống mũi ta cay xè, ta cố nhịn lệ không rơi: “Chuyến này không phải chơi, sơ sẩy một chút là chẳng thể trở về đâu.”
Tiểu Hạ chẳng mấy để tâm, ôm chặt lấy ta: “Nếu không có người, bọn ta sớm đã mất mạng rồi, giờ còn sợ gì chuyện đi không trở lại?”
“Chúng ta là một nhà, đâu có đạo lý nhà nào không ở cùng nhau?”
“Đúng vậy Thư Nghiên tỷ tỷ, cho dù có chế.t cũng phải chế.t cùng nhau!”
“Xì xì xì, nói gì mà chế.t với chóc, chúng ta chắc chắn sống mà về!”
Những lời nói rộn ràng ấy bao trùm lấy ta, không một ai lùi bước.
Lâm Nhiên nắm tay ta, mỉm cười đầy quyết tâm.
Ta cũng nắm chặt tay nàng: “Được, cùng đi! Mang thuốc, đi đón tướng quân của chúng ta trở về!”

Bình Luận

0 Thảo luận