7
Hôn lễ của ta và Chu Cẩn diễn ra vô cùng đơn giản, phụ thân chỉ tùy tiện nhặt nhạnh một ít sính lễ từ phần hồi môn trước đây đích tỷ chê bỏ, qua loa gả ta xuất giá.
Nhưng Chu Cẩn lại đem tất cả những gì chàng có trao trọn cho ta.
Ngay ngày đầu bước chân vào Chu phủ, Chu Cẩn trước mặt đầy đủ khách khứa, thề nguyện vĩnh viễn không nạp thiếp, giao việc bếp núc trong phủ cho ta quản lý, hứa nguyện một đời một kiếp chỉ một đôi.
“Thư Nghiên, vẫn là để nàng chịu tủi thân rồi.”
Trên gương mặt chàng thoáng hiện nét u sầu.
Ta vòng tay ôm lấy chàng.
Sau khi gả vào Chu phủ, đó là khoảng thời gian thảnh thơi, an yên nhất trong nửa đời ta.
Chu mẫu vốn nhân hậu, chưa từng gây khó dễ cho ta, lại biết ta ở ngoài thành có một tiểu viện cũ nát đang cưu mang nhiều nữ nhân khốn khổ, bà càng nắm tay ta rơi lệ, trao bạc cho ta tu sửa lại viện ấy.
Ta được tự do hơn nhiều, mỗi ngày đều ra ngoài thành giảng dạy cho các nữ nhân kia.
Lâm Nhiên vốn là nữ nhi của y sĩ, sau thời gian dưỡng sức, thân thể đã hồi phục, trên mặt cũng thường lộ nét tươi cười.
Tối đến ta trở về phủ, cùng Chu Cẩn thủ thỉ chuyện trò, đôi khi cùng ngắm trăng dưới tán cây quế.
Cuộc sống bình dị nhưng cũng đủ viên mãn.
Cho đến một ngày, ta trở về phủ, Chu Cẩn thần sắc phức tạp, mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
“Phu quân, chàng làm sao vậy?”
Thấy chàng do dự mãi, ta đành cất tiếng hỏi thẳng.
Chu Cẩn trầm ngâm một lúc: “Thư Nghiên, Tây Bắc loạn lạc, ta muốn đi.”
Tay ta run lên, vô tình cắt tắt bấc nến, trong màn đêm, ta nghe thấy giọng chàng vang lên: “Phụ thân và huynh trưởng đều đã chế.t trận vì nước, chỉ còn lại ta đơn độc thủ giữ gia môn. Thư Nghiên, trong người ta chảy dòng máu Chu gia, khi quốc gia gặp nạn, ta thật sự không thể chỉ nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường.”
“Dẫu ta chẳng thể làm rạng rỡ môn hộ, cũng tuyệt đối không thể để khí tiết Chu gia bị hủy hoại trong tay ta.”
Năm thứ nhất sau thành hôn, Tây Bắc khai chiến, Đại Yến liên tiếp bại trận, chẳng còn ai dám đứng ra lĩnh binh. Chu Cẩn mặc bộ giáp năm xưa Tiên Hoàng ban tặng, dâng sớ xin dẫn quân xuất chinh.
8
Ngày Chu Cẩn xuất chinh, Chu mẫu rơi lệ, chỉ nói: “Chu gia ta có lang quân tốt,” tuyệt không thốt nửa câu trách móc.
Ta cùng Chu Cẩn móc tay, bắt chàng hứa phải bình an trở về.
Chu gia vốn là nhà võ tướng, dẫu đã sa sút thì vẫn còn nuôi ám vệ, Chu Cẩn không mang ai theo, toàn bộ đều để lại bảo hộ ta và Chu mẫu.
Ba tháng sau khi Chu Cẩn rời đi, ta nhận được tin từ trong cung, Thẩm Mộng Uyên muốn gặp ta.
Thẩm Mộng Uyên tuy chỉ là thiếp, nhưng Thái tử chưa từng lập chính thê, chỉ có mỗi nàng ta, tất nhiên đắc ý vô cùng.
Khi ta nhìn thấy cả một bàn tiểu thư xuất thân từ các nhà quyền quý, liền biết đây là một bữa Hồng Môn Yến.
Thẩm Mộng Uyên từ trên xuống dưới đánh giá ta, lấy tay che môi khẽ cười: “Lâu rồi không gặp, muội muội thứ sao vẫn nghèo nàn thế này? Xem ra phu quân của ngươi cũng chẳng biết thương yêu ngươi nhỉ?”
Bốn phía vang lên một trận cười phụ họa.
Ta không muốn đôi co với nàng ta, chỉ qua loa hành lễ.
Chu Cẩn đã sớm giao quyền quản lý gia vụ cho ta, trừ phần chi tiêu trong phủ, mọi khoản ta đều dè sẻn tối đa, gần như toàn bộ đem đến tiểu viện ngoài thành.
Một năm nay, số bạc ta tích góp đã giúp Lâm Nhiên mở lại một tiểu y quán.
“Nghe nói phu quân vô dụng của ngươi đã xuất chinh ba tháng rồi, không phải đích tỷ nguyền rủa, e là chẳng còn ngày trở về đâu.”
Thẩm Mộng Uyên đầy vẻ hả hê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ch-t-r-i-xu-ng-n-c&chuong=4]
Ta sắc mặt chợt lạnh, đột ngột ngẩng đầu.
Nàng ta quen thói nhục mạ ta nhưng Chu Cẩn là người vì nước chinh chiến, nàng ta dựa vào đâu mà dám sỉ nhục chàng!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng biết quy củ gì cả! Thấy ta còn không mau hành đại lễ? Thư Nghiên, nếu phu quân ngươi chế.t trận, ngươi còn phải nhờ ta che chở cơ đấy!”
Nàng ta kiêu căng ngẩng cằm, vênh váo ra lệnh.
Ta sa sầm nét mặt, đảo mắt nhìn quanh đám tiểu thư ngồi đó.
Không phải ai cũng ngu xuẩn như Thẩm Mộng Uyên, chẳng ai dám đáp lời nàng ta.
Ta khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộng Uyên: “Đại lễ chỉ dành cho nương nương trong cung hoặc chính thê của Thái tử. Đích tỷ, nếu ta nhớ không lầm… tỷ chỉ là một thiếp thất, đúng chứ?”
9
Ta chưa từng nghịch ý Thẩm Mộng Uyên đến thế, càng chưa bao giờ xé nát mặt mũi nàng ta giữa chốn đông người rồi giẫm xuống đất.
Bốn phía đã vang lên những tiếng thì thầm bàn tán, không ít ánh mắt hàm ý sâu xa dồn về phía nàng ta. Thân thể Thẩm Mộng Uyên khẽ cứng lại, ngay sau đó nàng ta liền giận dữ quát: “Vô lễ!”
Đầu ngón tay Thẩm Mộng Uyên run lên, sắc mặt tái xanh, chỉ tay thẳng vào ta. Ta không hề né tránh, đối diện thẳng với ánh mắt nàng ta, trầm giọng nói: “Phu quân ta vì nước ra chinh chiến, Chu gia một lòng trung liệt, sao có thể để đích tỷ sỉ nhục?”
“Chàng chinh chiến sa trường chín lần thập tử nhất sinh, mà ngươi được các tướng sĩ đổ máu hi sinh để bảo vệ lại nguyền rủa họ không có ngày trở về.”
“Thẩm Mộng Uyên, rốt cuộc là ai vô lễ?”
Thẩm Mộng Uyên tức đến phát run, nhưng cũng ý thức được bản thân vừa nói ra những lời đại nghịch bất đạo, nàng ta không dám phản bác ta, chỉ giơ tay lên định như xưa trút giận lên người ta.
Song tay nàng ta vừa giơ lên đã bị ta lập tức bắt lấy cổ tay.
Vì chút thiện ý Thẩm Mộng Uyên từng có với ta khi mới đến thế gian này thuở niên thiếu, ta không muốn tranh chấp với nàng ta. Nhìn khuôn mặt nàng ta đỏ bừng vì tức giận, vặn vẹo đến đáng sợ, ta xoay người bỏ đi.
Nhưng Thẩm Mộng Uyên bị ta làm mất mặt giữa đám đông, đâu cam lòng để ta rời đi dễ dàng như thế.
Nàng ta ra hiệu bằng mắt.
Ngay sau đó, sau lưng liền có một luồng lực đạo mạnh mẽ đẩy tới, ta kinh hô một tiếng rồi ngã nhào xuống đài nước.
Ta biết bơi, đám cung nhân sẽ không thể để mặc ta chế.t đuối, chỉ là nó thật sự khiến ta vô cùng chật vật.
Ta loạng choạng trèo lên bờ, toàn thân ướt sũng, tóc tai dính bết vào mặt.
Trên bờ, Thẩm Mộng Uyên cười khinh bỉ: “Chỉ là một thứ nữ mà thôi, thật tưởng mình gả cho đại tướng quân rồi là có thể cưỡi lên đầu ta sao?”
Nhưng lời nàng ta còn chưa dứt, thái giám thân cận bên cạnh Thánh thượng đã đến truyền chỉ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Thẩm Mộng Uyên như dao cắt.
Hôm trước, Chu Cẩn gửi thư về kinh, nói chàng dụng binh như thần, đại quân Đại Yến thế như chẻ tre, đám man di Tây Bắc đã có dấu hiệu đại bại, chẳng bao lâu nữa sẽ khải hoàn hồi triều.
Thánh thượng vui mừng khôn xiết, vậy mà Chu Cẩn chẳng xin lấy một phần thưởng nào, chỉ dâng sớ cầu phong cáo mệnh cho ta.
Sắc mặt Thẩm Mộng Uyên lập tức trắng bệch.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận