11
Hai ngày sau, ta cùng các cô nương mang theo dược phẩm chất đầy hơn mười cỗ xe, lên đường xuất phát.
Vài tháng trước, ta và Chu mẫu tiễn biệt Chu Cẩn lên đường ra trận. Mấy tháng sau, Chu mẫu nắm tay ta dặn dò từng li từng tí, đôi mắt đỏ hoe, chỉ mong ta bình an trở về.
Để tiết kiệm thời gian, chúng ta chọn một con đường nhỏ khó đi.
Đúng lúc tuyết lớn, đường xá gập ghềnh, ai nấy đều im lặng, kiên cường tiến bước.
Gió lạnh như dao cứa vào mặt, ta nghiến răng chịu đựng, không chịu chậm lại dù chỉ một chút.
Từ lúc chào đời, ta đã là kẻ bị người tùy ý ức hiếp. Thân phận thứ nữ chưa từng cho ta một hơi thở thong dong. Ngay cả khi mẫu thân qua đời, ta cũng không đủ sức tìm cho người một phần mộ tử tế.
Ta lẽ ra phải ngoan ngoãn cúi đầu nhún nhường trước đích tỷ, phải nghe theo phụ mẫu và bà mối mà gả đại cho một ai đó, phải học nữ công gia chánh để quản việc nhà cửa cho phu quân. Thế đạo này có quá nhiều gông xiềng, tầng tầng lớp lớp đè nặng lên những nữ nhân không địa vị không thân phận như ta, tất thảy đều là những thứ "ta nên", "ta phải".
Nhưng ta không cam tâm!
Ta nhất định phải phá bỏ hết những gông xiềng ấy, dẫn các nàng mở ra một con đường mới!
12
Quãng đường nửa tháng, chúng ta chỉ mất một tuần đã đến doanh trại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Cẩn, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng trong lồng ngực ta bỗng chốc được thả lỏng.
Chu Cẩn nhìn ta đầy khó tin, dường như chẳng dám tin ta sẽ xuất hiện ở nơi này.
Ta giơ roi ngựa, mỉm cười với chàng.
Không kịp nói nhiều lời, các tướng sĩ chưa nhiễm bệnh lập tức dỡ thuốc xuống, Lâm Nhiên cùng mọi người liền tiến vào doanh trại xem xét tình hình, bắt tay vào chữa trị.
Chu Cẩn ôm chặt lấy ta, giọng run run: “Thư Nghiên…”
Ta mỉm cười đẩy chàng ra.
Hiện tại đâu phải lúc để nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường.
Dịch bệnh đến hung mãnh, sức chiến đấu của quân đội suy giảm nghiêm trọng mà việc chữa trị lại cần thời gian.
Thế nhưng đám man di Tây Bắc lại đang hổ rình mồi, chỉ đợi đại bộ phận binh lính gục ngã.
Thời gian lúc này chính là sinh mệnh.
Lâm Nhiên và các cô nương không hề nghỉ ngơi một khắc nào, sắc thuốc, chăm sóc bệnh nhân, nghiên cứu ra phương thuốc hiệu quả nhanh hơn.
“Nàng không nên tới đây, nếu bọn man di tấn công, ta e là không thể bảo vệ được nàng.”
Chu Cẩn ôm ta, giọng khản đặc.
Ta vỗ vỗ lưng chàng, bảo chàng an tâm.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, dịch bệnh đã không còn xu thế lan rộng, binh lính bị nhiễm cũng bắt đầu có dấu hiệu hồi phục.
Lực chiến trong quân doanh chẳng còn lại bao nhiêu nhưng đám man di lại lạ thường yên ắng, không có chút dấu hiệu công kích.
Chu Cẩn hơi bất an, phái một đội nhỏ đi thám thính.
Thế nhưng đúng lúc đội thám báo vừa rời đi, bọn man di cũng phái tiền quân tấn công.
Quân số không nhiều nhưng với quân đội Đại Yến lúc này, đó vẫn là hiểm họa khôn lường.
Chu Cẩn xoay người lên ngựa: “Thư Nghiên, vào trong trướng, dù nghe thấy gì cũng không được bước ra!”
Những tướng sĩ còn chưa khỏi bệnh lục tục gắng gượng đứng dậy, cầm lấy binh khí, chuẩn bị nghênh địch.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Chu Cẩn, ta chỉ khẽ lắc đầu, cùng chàng phi thân lên ngựa.
Tiểu Hạ và các cô nương khác càng không cần nói, lập tức để các binh lính bệnh nặng nằm xuống, đồng loạt cưỡi ngựa, cầm vũ khí trong tay.
Chiến mã dưới tay các nàng ngoan ngoãn lạ thường, dường như đã nhận chủ từ lâu.
Bao nhiêu năm qua, cho dù Thẩm Mộng Uyên cố ý khấu trừ phần ngân lượng của ta, khiến ta phải lén lút nửa đêm vào bếp trộm bánh bao ăn lót dạ, ta cũng chưa từng dừng học nghệ trong tiểu viện.
Chúng ta chưa từng ngừng học tập.
Không học nữ công, không học tam tòng tứ đức, mà học y thuật, học cưỡi ngựa bắn cung.
Trong mắt Chu Cẩn ánh lên ngàn vạn cảm xúc, nhìn thấy đám nữ binh phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng, liền giục ngựa xông ra khỏi thành.
Chúng ta theo sát sau lưng, không hề nao núng.
Ai nấy đều mang trong lòng một ngọn lửa hừng hực.
Phải giữ lấy chiến thắng mà các tướng sĩ đã liều mạng đánh đổi, phải phá bỏ từng tầng xiềng xích, phải chứng minh rằng, dù thân phận hèn kém, các nàng cũng không phải là kẻ có thể tùy ý bị chà đạp.
Các nàng... không thua kém bất kỳ ai!
13
Man di bị đẩy lui, Tiểu Hạ luống cuống kiểm lại quân số.
Thấy có người bị trầy một vết nơi tay, nàng vừa vội vã bôi thuốc, vừa đau lòng đến rơi nước mắt.
Mọi người đều rưng rưng nhưng không hề sợ hãi, ai nấy đều nở nụ cười đầy phấn khích.
Chu Cẩn xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn ta, dang rộng hai tay về phía ta.
Ta lao vào lòng chàng, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lệ.
“Thư Nghiên, nàng lúc nào cũng khiến ta kinh ngạc.”
Chàng khẽ thở dài bên tai ta.
“Có thể cưới nàng làm thê tử, đời này của ta cũng xem như không uổng.”
Sau khi thu quân trở về thành, Tiểu Hạ và các cô nương khác đỏ hoe mắt, cởi giáp trên người, bàn tay lưu luyến khẽ vuốt từng mảnh.
Tin chiến thắng truyền về kinh, thánh chỉ ban xuống, bệ hạ phong ta làm tướng quân, chuẩn ta lập đội quân nữ tử.
Không còn là thứ nữ của Thẩm gia, không còn là cáo mệnh phụ thuộc vào người khác. Là tướng quân, là ta tự ta giành lấy chức tước của chính mình.
Tiểu Hạ và các nàng ôm nhau bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ch-t-r-i-xu-ng-n-c&chuong=6]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận