Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI ĐÍCH TỶ RƠI XUỐNG NƯỚC

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:02:35
5
Thái tử cưới để xung hỉ, cơ mà gần đây long thể Thánh Thượng đã dần chuyển biến tốt, Thái tử cũng không muốn hạ mình cưới con gái thương hộ thân phận thấp kém, nhưng lời đã nói ra, hắn đành miễn cưỡng nhận nàng ta làm thiếp.
Thẩm Mộng Uyên vốn đã lấy danh phận Thái tử phi mà khoe khoang khắp kinh thành, các tiểu thư thế gia chẳng buồn che giấu ánh mắt trào phúng và lời giễu cợt.
Tiểu thư Tô gia từng bị cướp mất bộ xiêm y lụa là thậm chí còn bỏ tiền thuê người diễn một vở kịch: một nữ nhân hống hách ngang ngược, lấy thân phận Thái tử phi mà ức hiếp mọi người, cuối cùng nàng ta đổ nhào xuống đất gào khóc, trên đầu lủng lẳng tấm bảng đề hai chữ to “thiếp thất”.
Kịch hát suốt một đêm, tửu lâu tấp nập đông vui, đích tỷ trở thành trò cười để người ta bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Ngày hôm sau hồi môn, Thẩm Mộng Uyên khóc lóc om sòm đòi hủy hôn.
Dù phụ thân có cưng chiều nàng ta đến đâu thì chuyện ấy cũng tuyệt đối không thể đồng ý.
Gả vào hoàng tộc nào phải là nơi nàng ta có thể giận dỗi, là nơi muốn lui là lui cho được.
“Nữ nhi đã trở thành trò cười của cả kinh thành rồi! Phụ thân sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Thẩm Mộng Uyên bướng bỉnh nắm lấy bình hoa trên bàn ném xuống đất. Chưa thấy hả giận, nàng ta lại vung tay muốn đập nát chén trà.
“Đủ rồi! Bình thường nuông chiều ngươi quá mức mới khiến ngươi vô pháp vô thiên thế này!”
“Ngày đó là do ngươi tự chọn, giờ cho dù có chế.t cũng phải chế.t trong phủ Thái tử!”
Phụ thân tức đến đỏ bừng mặt, vung tay áo bỏ đi.
Thẩm Mộng Uyên chế.t lặng nhìn bóng lưng phụ thân khuất dần, nước mắt giàn giụa rồi quay đầu lại, đầy oán hận trừng mắt nhìn ta: “Rõ ràng là ngươi nên làm thiếp! Dựa vào đâu lại là ta?! Dựa vào đâu mà ta phải sống thay cuộc đời của ngươi?!”
“Ta là đích nữ, sao có thể cam lòng làm thiếp cho người khác!”
Nàng ta lao tới, bóp chặt lấy cổ ta, như phát cuồng mà gào lên.
Ta nghẹn đến không thở nổi, cố sức bấu lấy cổ tay nàng ta, cứng rắn gỡ ra.
Ánh mắt Thẩm Mộng Uyên càng thêm độc địa, nàng ta giơ chân đá mạnh vào người ta: “Quỳ xuống!”
Móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, ta cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, quỳ xuống đất.
Mỗi lần đích tỷ không vui, nàng ta đều sẽ trút giận lên người ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ch-t-r-i-xu-ng-n-c&chuong=3]

Bao giờ tâm trạng nàng ta tốt, ta mới được phép đứng lên.
Thẩm Mộng Uyên bực dọc gõ nhịp lên bàn, hồi lâu sau mới phiền chán dùng trâm bạc nâng cằm ta lên, nhìn kỹ một hồi.
Nàng ta nhìn ta đầy cân nhắc: “Cũng có chút nhan sắc.”
Sắc cáu kỉnh trên mặt nàng lập tức tan biến, Thẩm Mộng Uyên đỡ ta đứng dậy, giọng nhẹ nhàng như đang thật sự lo cho ta: “Muội muội ngoan, ta nhất định phải làm Thái tử phi. Đích tỷ vẫn luôn thương ngươi, sao có thể không nghĩ cho ngươi chứ. Hôm nay ngươi theo ta trở về phủ Thái tử đi.”
Ta chợt ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Thẩm Mộng Uyên.
“Thân phận của ngươi dẫu cho có gả vào nhà quyền quý cũng chỉ là hạng thấp kém. Sao sánh được với việc trở thành người của Thái tử? Chỉ cần ngươi giúp ta giữ được lòng Thái tử, chúng ta đồng tâm hiệp lực, có việc gì mà không thành?”
Nàng ta nhẹ giọng khuyên bảo, dịu dàng chân thành, thoạt nhìn như thể thật lòng nghĩ cho ta.
Thế nhưng ta lại thấy cả người rét lạnh như rơi vào hầm băng. Nhìn dáng vẻ đích tỷ đắc ý tưởng đã nắm chắc phần thắng, như thể ta sẽ cam tâm tình nguyện trở thành bàn đạp giúp nàng ta bước lên ngôi Thái tử phi.
Ta siết chặt răng, giọng trầm xuống lạnh lẽo: “Đích tỷ, ta đã có người trong lòng, xin thứ cho ta khó lòng tuân theo.”
Sắc mặt Thẩm Mộng Uyên lập tức thay đổi.
6
Khi mẫu thân qua đời, Thẩm phủ dù rằng gia lớn nghiệp lớn, vậy mà ngay cả một tang lễ thể diện cũng không chịu lo liệu, chỉ dùng một tấm chiếu rách quấn lại rồi chôn cất vội vàng.
Trước khi nhắm mắt, mẫu thân nắm chặt tay ta, lệ rơi không ngừng: “Mẫu thân bất tài, không thể che chở trọn vẹn cho con. Tổ phụ con từng có ơn với Chu gia, sau này nếu có cơ hội chọn phu, hãy chọn Chu nhị lang.”
Nhị lang Chu gia — Chu Cẩn.
Chu gia vốn là gia tộc trung liệt, con cháu đời đời chinh chiến sa trường, nay chỉ còn lại một đứa con thứ là Chu Cẩn và lão mẫu.
Thiên hạ hôm nay thái bình, Chu gia cũng dần bị người đời lãng quên.
Mẫu thân xuất thân thấp hèn, ta cũng chẳng được xem trọng, từ nhỏ đã trở thành nơi trút giận cho Thẩm Mộng Uyên.
Những ngày tháng khó khăn nhất, Chu Cẩn thường lén lút đến gần Thẩm phủ, thông qua lỗ hổng nhỏ trên tường mà trò chuyện cùng ta.
Chúng ta đã sớm hẹn ước, đợi khi chàng lập nên công danh, ắt sẽ đến cầu hôn.
“Thẩm Thư Nghiên, ngươi dám cả gan tư định chung thân với người khác?!”
Thẩm Mộng Uyên trừng lớn mắt, tiện tay ném chén trà về phía ta, sượt qua tóc ta, đồng thời lớn tiếng gọi phụ thân.
Nàng ta thêm mắm dặm muối kể lại với phụ thân, khiến ông tức giận đến thở hổn hển, dường như không tin nổi một đứa thứ nữ từ nhỏ nhút nhát, chẳng có sự tồn tại như ta lại dám làm chuyện trái lẽ như thế.
Ta quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp không cúi.
Nửa đời này bị giam cầm trong vô số quy củ, ta luôn cẩn trọng, chưa từng dám vượt quá giới hạn nửa bước. Thế mà Thẩm Mộng Uyên chỉ vì tư lợi lại muốn kéo ta vào phủ Thái tử, cùng nàng ta hầu hạ một người!
Hôn nhân xưa nay là chuyện phụ mẫu đặt đâu, bà mối sắp đặt, nhưng vì một tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của ta, ta cam nguyện phá lệ một lần, cũng thấy vui mừng.
Ta một mình quỳ trong từ đường cho đến khi sắc trời dần tối.
“Thư Nghiên!”
Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau, ta giật mình quay đầu, suýt nữa òa khóc.
Chu Cẩn nắm lấy tay ta, ánh mắt chứa đầy đau lòng: “Ta biết chuyện này liền đi thỉnh cầu mẫu thân đến dạm hỏi rồi. Nàng yên tâm, có ta ở đây.”
Chu Cẩn ở lại bên ta, cùng ta lặng lẽ chờ đợi trong từ đường, cho đến khi bóng dáng Chu mẫu và phụ thân xuất hiện.
Chu mẫu đáp ứng với phụ thân, sẵn sàng dựa vào chút tình nghĩa Chu gia còn giữ trước mặt Thánh Thượng, cầu cho phụ thân một chức hoàng thương.
Hôn sự giữa ta và Chu Cẩn cứ thế mà định xuống.
“Hạng con thứ hèn mọn, chỉ xứng ghép với nhau thôi!”
Thẩm Mộng Uyên giận dữ nhổ một bãi nước bọt, phẫn nộ leo lên kiệu rồi trở về phủ Thái tử.

Bình Luận

0 Thảo luận