Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI ĐÍCH TỶ RƠI XUỐNG NƯỚC

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:04:01
14
Bảy ngày sau, dịch bệnh cơ bản đã được chữa khỏi, quân đội cũng khôi phục lại sức chiến đấu, Chu Cẩn dẫn binh tiêu diệt tàn dư man di rồi thu quân hồi triều.
Chu mẫu đứng trước phủ, rưng rưng nước mắt đón con.
Nhưng bầu trời của đích tỷ… đã đổi rồi.
Khoảng thời gian này, Thái tử thành hôn, cưới đích nữ của Thừa tướng làm Thái tử phi.
Thái tử phi biết chuyện trước kia Thẩm Mộng Uyên lấy danh nghĩa Thái tử phi mà tác oai tác quái, trong lòng vốn có ý muốn giết gà dọa khỉ nên đã giam lỏng nàng ta, không cho phép nàng ta xuất hiện trước mặt Thái tử.
Mãi đến khi Thánh thượng tổ chức yến tiệc trong cung để tẩy trần đón chúng ta, Thẩm Mộng Uyên mới được thả ra.
Nàng ta không còn vẻ đắc ý như xưa, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Thái tử phi hầu hạ.
Khi thấy ta, trong mắt nàng ta lóe lên một tia hận không gì sánh được nhưng vừa nhìn thấy Chu Cẩn, ánh mắt ấy lập tức hóa thành hy vọng.
Yến tiệc kết thúc, Thánh thượng giữ Chu Cẩn lại trò chuyện, ta rời cung trước một bước, vừa rẽ qua góc hành lang thì Thẩm Mộng Uyên bỗng từ đâu xông ra, túm chặt lấy tay ta.
“Muội muội, muội muội tốt của ta, hãy cứu ta với.”
“Ngươi không biết đâu, ta sống khổ sở thế nào đâu, con tiện nhân Thái tử phi kia cứ lấy thân phận đè đầu cưỡi cổ ta, bắt ta khúm núm cúi mình trước mặt nàng ta!”
“Ta nói với nàng ta rằng ai ai cũng bình đẳng, vậy mà nàng ta lại nhạo báng ta là vọng tưởng hão huyền, rồi dùng tội danh vượt trên lễ giáo không cho ta ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ch-t-r-i-xu-ng-n-c&chuong=7]

Giờ ngươi đã có tiền đồ rồi, muội muội tốt, ngươi phải giúp ta!”
Thẩm Mộng Uyên khẩn thiết cầu xin, vẻ mặt đầy nôn nóng, nắm chặt lấy tay ta không buông.
Ta lạnh nhạt rút tay về, ung dung dùng khăn tay lau lau qua, bình thản nhìn nàng ta: “Khi ngươi ức hiếp người khác, sao chưa từng nghĩ đến chuyện ai ai cũng bình đẳng hả đích tỷ tốt của ta?”
Sắc mặt Thẩm Mộng Uyên đại biến, nàng ta nghiến răng nghiến lợi trừng ta, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn, cố nén giọng nói: “Trước kia là ta sai. Muội muội, bây giờ ngươi là người được Thánh thượng ưu ái, chỉ cần ngươi mở miệng, chắc chắn có thể xin cho ta được ra ngoài.”
“Ngươi bảo Chu Cẩn cưới ta đi, ta chỉ làm thiếp thôi, sẽ không uy hiếp đến địa vị của ngươi đâu!”
Ta không ngờ lại có thể nghe được lời lẽ hoang đường đến vậy, thế là chẳng buồn dây dưa với nàng ta nữa, nhưng Thẩm Mộng Uyên lại cứ bám riết không buông.
“Ta chỉ làm thiếp thôi mà! Muội muội, ngươi giúp ta đi! Ngươi bảo Chu Cẩn xin cho ta ra ngoài!”
Nàng ta siết chặt cổ tay ta, khiến ta vừa tức vừa đau đầu thì bỗng bị kéo vào một vòng tay vững chãi và ấm áp.
Giọng nói lãnh đạm của Chu Cẩn vang lên: “Ta đã hứa với Thư Nghiên trọn đời trọn kiếp một người, tuyệt không nạp thiếp. Kính xin cô nương tự trọng.”
“Lời này mà đến tai Thái tử, e là hậu quả sẽ không dễ chịu đâu.”
Chu Cẩn khẽ nắm lấy tay ta, mỉm cười với ta một cái, rồi đưa ta rời đi.
Thẩm Mộng Uyên sững sờ, bỗng cười điên dại, phía sau lưng chúng ta gào lên như quỷ dữ: “Trọn đời trọn kiếp một người, hay cho một câu trọn đời trọn kiếp một người!”
“Thẩm Thư Nghiên, ngươi dựa vào cái gì! Ngươi dựa vào cái gì chứ?!”
15
Sau khi trở về phủ, ta lập nên một thư viện dành cho nữ tử.
Những thứ vốn chỉ nam nhân mới có cơ hội tiếp xúc, ở chỗ ta, tất cả đều có thể lựa chọn.
Vì muốn cho những cô nương nhà nghèo, bị giam cầm trong nhà không được phép đi học một cơ hội, ta đặt ra hai quy củ.
Chỉ cần học hành có thành tựu thì đều có thể lĩnh bổng lộc hằng tháng, đến sản nghiệp dưới danh nghĩa Thẩm gia và Chu gia nhận một công việc.
Còn những tiểu thư thế gia quyền quý muốn tới, đều phải hỏi ý kiến thứ nữ trong nhà, cho các nàng một cơ hội lựa chọn.
Dựa vào địa vị hiện giờ của ta, quyền quý trong kinh thành đều muốn kết giao với ta và Chu Cẩn, mọi việc tự nhiên vô cùng thuận lợi.
Lâm Nhiên trở về y quán của phụ thân nàng, đưa cho trượng phu một tờ hưu thư, Tiểu Hạ ngưỡng mộ đến nỗi mắt long lanh ánh đào.
Ba tháng sau, trong cung truyền ra tin tức, Thẩm Mộng Uyên hạ độc Thái tử phi, bị ban chế.t.
Nàng ta quá nôn nóng, vậy mà lại hạ độc vào thức ăn của Thái tử phi, chẳng ngờ hôm đó Thái tử phi không cẩn thận làm đổ canh, bọt độc sủi đầy đất.
Thái tử nổi giận, hạ lệnh tra xét kỹ lưỡng, tra tấn nha hoàn bên người Thẩm Mộng Uyên, lại còn tìm được cả phần hàn độc chưa dùng hết.
Nhân chứng vật chứng đều đủ, nàng ta khó thoát khỏi cái chế.t.
Sau khi nghe được tin này, ta im lặng hồi lâu, nhớ lại khi tâm trí đích tỷ bị thay thế, tuy nàng ta kiêu căng nhưng cũng từng sống động đầy sức sống.
Nàng ta từng nói rất nhiều điều mà ta chưa từng nghe qua, nhưng lại vô cùng khát vọng thực hiện những lời ngập tràn hào khí và chí hướng to lớn ấy, cuối cùng lại bị bào mòn trong tháng ngày mòn mỏi lặp đi lặp lại, bị đồng hóa theo thời gian.
Đáng thương, cũng đáng buồn.
“Thẩm tiên sinh, cô đang nghĩ gì vậy?”
Một bé gái mắt long lanh túm lấy vạt áo ta, đang ngồi trên một con ngựa nhỏ.
Ta vỗ nhẹ đầu con bé: “Những bí quyết vừa rồi còn nhớ chứ?”
Nó gật đầu thật mạnh.
Ta buông tay khỏi dây cương: “Đi đi.”
Cứ tiếp tục bước nốt con đường còn lại thôi.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận