3
Toàn bộ trên dưới Thẩm gia đều đang tất bật chuẩn bị đồ cưới cho Thẩm Mộng Uyên, để nàng ta có thể đứng vững nơi phủ Thái tử ngay từ bước đầu.
Thẩm Mộng Uyên liếc ta khinh khỉnh, giọng điệu cao ngạo: “Thư Nghiên, dù ngươi là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là muội muội của ta. Đợi ta gả vào phủ Thái tử làm Thái tử phi rồi, tự nhiên sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.”
Ta cúi đầu không đáp, trong đầu hiện lên khuôn mặt đen đúa, chất phác kia.
Ta đi theo Thẩm Mộng Uyên ra phố mua sắm vật dụng.
Nàng ta khí thế rầm rộ, chưa gả đã bày ra dáng vẻ Thái tử phi, trong cửa hàng châu báu thì giật cây trâm đá quý trong tay thiên kim Trần gia, sang tiệm tơ lụa lại cướp lấy bộ y phục lụa vốn đã được tiểu thư Tô gia đặt trước.
Dẫu thương hộ có vàng bạc đầy kho nhưng thân phận vẫn thấp kém. Thẩm Mộng Uyên mang danh Thái tử phi ra oai, tuy các thiên kim nhà thế gia ngoài mặt không nói gì nhưng sau lưng sớm đã lật trắng mắt lên trời.
Thẩm Mộng Uyên đắc ý lượn lờ trên phố, uể oải vươn vai một cái, tiện tay lấy chiếc nón rơm ven đường chụp lên đầu ta, che miệng cười lớn: “Thư Nghiên, ngươi thật sự hợp với kiểu ăn mặc này đấy!”
Ta sớm đã quen với loại nhục nhã vô lý như thế, lặng lẽ gỡ nón xuống, cụp mắt đáp: “Sao sánh được với đích tỷ rạng rỡ chói lòa.”
Thẩm Mộng Uyên vuốt lại tóc, hừ nhẹ một tiếng: “Coi như ngươi còn biết điều. Dù sao ta là con chính thất, làm sao so được với loại thứ nữ như ngươi.”
Mi mắt ta khẽ run.
Có lẽ nàng ta đã quên sạch những lời mình từng nói khi mới đến thế giới này.
“Không có tiền mà cũng dám vào đây, con tiện nhân, xem ta không đánh chế.t ngươi!”
Từ tửu lâu phía trước có một nữ nhân áo quần rách rưới bị xô ngã lăn ra, một gã to con tay lăm lăm cây gậy lớn hung tợn gầm lên.
Nữ nhân sợ hãi chạy trốn, vô tình ngã nhào xuống trước chân Thẩm Mộng Uyên, bàn tay bẩn thỉu của nàng chạm vào vạt áo Thẩm Mộng Uyên để lại một dấu vết đen sì.
Thẩm Mộng Uyên rú lên một tiếng, giận dữ đá mạnh về phía trước, khiến nữ nhân gầy gò ấy lăn mấy vòng dưới đất mới khó nhọc bò dậy được.
“Đồ đê tiện từ đâu tới, làm bẩn xiêm y lụa là của ta, ngươi có đền nổi không hả?!”
Thẩm Mộng Uyên quát lớn, mặt mày giận dữ.
Nữ nhân run rẩy toàn thân, quỳ rạp xuống đất dập đầu lia lịa cầu xin tha thứ, trong tay còn nắm nửa cái bánh bao mốc đen.
Ta thật sự không nỡ nhìn, lên tiếng khuyên nhủ: “Đích tỷ, giữ lại chút danh tiếng rộng lượng cũng tốt, để Thái tử thấy tỷ hiền đức khoan hòa.”
Nghe đến đây, bàn tay đang giơ cao của Thẩm Mộng Uyên dừng lại giữa không trung, sắc mặt dần dịu xuống.
Nàng ta nhướng mày, bật cười kiêu ngạo: “Ngươi nói đúng, vậy để ta thể hiện một phen lòng rộng lượng của mình.”
Trong lòng ta bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Thẩm Mộng Uyên sai ta vào tửu lâu mua một đĩa thịt, rồi đem đến trước mặt người phụ nữ lấm lem kia mà lắc qua lắc lại: “Đây là bản tiểu thư ban cho ngươi đó.”
Nàng ta từ trên cao cúi đầu nhìn người đang quỳ dưới đất, ánh mắt tràn ngập cảm giác đắc ý của kẻ trên cơ.
Nữ nhân kia xúc động không ngớt, cảm tạ liên hồi, vừa định đưa tay ra nhận thì Thẩm Mộng Uyên bỗng bật cười giễu cợt, tiện tay vứt một miếng thịt xuống đất: “Ăn đi.”
Người kia chế.t lặng tại chỗ.
Nàng khom người, thân hình gầy guộc run rẩy, rốt cuộc vẫn phải nghiến răng, bò rạp xuống đất, nhặt lấy miếng thịt bỏ vào miệng trước bao ánh mắt soi mói.
Thẩm Mộng Uyên bật cười vui vẻ, từng miếng từng miếng thịt vứt xuống, ngắm nhìn nữ nhân ấy bò lổm ngổm như chó khắp mặt đất mà cười thích thú.
Ta quay mặt đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Đến ngay cả bữa ăn no còn không có thì còn nói gì đến nhân phẩm với tôn nghiêm.
Sau khi hả hê vì màn nhục nhã kia, Thẩm Mộng Uyên uể oải ngáp một cái rồi lên xe ngựa trở về phủ.
Ta cố ý tụt lại phía sau hai bước, mà quả nhiên nàng ta cũng chẳng buồn chờ ta.
Ta bước tới đỡ lấy nữ nhân đang gục dưới đất, cởi áo khoác mỏng của mình phủ lên tấm thân rách nát của nàng.
Nữ nhân ấy run rẩy kịch liệt, ánh mắt hoang mang nhìn ta đầy sợ hãi.
Ta dẫn nàng về căn viện bỏ hoang ngoài thành.
Cổng viện vừa mở, Tiểu Hạ đã chạy ào ra, hớn hở nắm lấy tay ta: “Tiểu thư, người về rồi à!”
4
Một nhóm nữ hài tử ăn mặc giản dị hớn hở mở cửa, vây quanh ta reo lên: “Thư Nghiên tỷ tỷ, tỷ đến thăm bọn muội rồi à?”
Ta mỉm cười, xoa đầu từng đứa một.
Hôm ấy, ta đã không đem bán Tiểu Hạ.
Ta dùng toàn bộ số tiền tích góp mua một viện nhỏ ngoài thành, an trí nàng ấy tại nơi này.
Trong số các nữ hài tử ở đây, có em bị phụ mẫu bán đi để nuôi đệ đệ, có em bị gia chủ đánh đập rồi đuổi khỏi phủ, có em vừa sinh ra đã bị bỏ rơi giữa trời tuyết.
Chỉ vì… các em là nữ nhi.
Ta lực bất tòng tâm, nhưng ít ra cũng có thể cho các em một mái nhà che mưa chắn gió.
Nữ nhân mà ta vừa đưa về tên là Lâm Nhiên. Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, toàn thân run rẩy, còn chưa kịp lên tiếng đã bị bọn trẻ vây chặt.
“Tỷ tỷ đừng lo, sau này chúng ta sống cùng nhau!”
“Nơi này chính là nhà của tỷ!”
Tiểu Hạ cũng nắm lấy tay nàng: “Tỷ không cần sợ, chúng ta đều là người một nhà.”
Lâm Nhiên mím chặt môi, cuối cùng không kìm được mà lấy tay che mặt, bật khóc nức nở.
Mọi người đều hiểu cho nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng.
Lâm Nhiên kể, nàng vốn là nữ nhi một ngự y. Sau khi phụ thân qua đời, phu quân viện cớ nữ nhân không thể lộ diện ngoài công chúng nên đã cướp luôn y quán, không những vậy còn đem nàng bán vào kỹ viện.
Nàng liều mạng trốn ra được nhưng không ai chịu nhận một nữ nhân không rõ lai lịch vào làm việc nên mới có chuyện bị đuổi khỏi tửu lâu như lúc nãy.
Nhắc đến Thẩm Mộng Uyên, ánh mắt Lâm Nhiên lập tức bùng lên lửa giận, vừa cắn răng vừa rơi nước mắt, giận dữ gào lên: “Nàng ta căn bản không coi ta là người!”
Nghĩ đến bộ dạng đắc ý nhục mạ kẻ khác của Thẩm Mộng Uyên lúc nãy, rồi so với dáng vẻ vừa tỉnh lại sau khi ngã xuống nước… quả thật là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Những lời khi xưa nàng ta từng nói như một tiếng chuông vang dội thức tỉnh lòng người, từng chữ từng chữ đều chấn động tâm can ta.
Ta chưa từng nghĩ đến, thì ra trên đời thật sự có một nơi như vậy, một nơi không phân biệt đích thứ, không có áp bức giai cấp, nơi nữ tử có thể tự lập tự cường, thậm chí được đọc sách, thi cử.
Cái xã hội nơi “mọi người đều bình đẳng” ấy là điều ta từng mơ tới hết lần này đến lần khác, là khát vọng sâu kín cả đời ta chưa chắc có thể chạm tới.
Thế nhưng đích tỷ lại từ những lời hứa chắc như đinh đóng cột ban đầu, dần dần bị ảnh hưởng, bị đồng hóa, rồi bị cái xã hội ăn thịt người này nuốt trọn.
Phải, ta sớm đã biết, đây là một xã hội ăn thịt người.
Làm nữ nhi trong thiên hạ này, thật sự vô cùng khốn khổ.
Dù ta sinh ra trong nhà thương hộ, ăn mặc không thiếu thứ gì, nhưng vì mẫu thân xuất thân thấp hèn lại mất sớm, thân phận thứ nữ vẫn đè ép ta đến mức không thở nổi.
Không cúi đầu khom lưng trước đích tỷ thì sẽ bị mắng, dậy trễ một chút không kịp đến chào buổi sáng là sẽ bị phạt, thậm chí đích tỷ ngã xuống nước, người phải quỳ đất chuộc tội… cũng là ta.
Đừng nói là tự do, ngay cả một hơi thở yên bình cũng là điều xa xỉ.
Huống chi là những nữ nhân không nơi nương tựa như các nàng.
Nhìn các nàng ôm chặt lấy nhau, lòng ta thầm thề nhất định phải mở ra một con đường.
Ta nhờ Lâm Nhiên dạy các cô bé học y thuật ngay trong tiểu viện.
Còn ta thì quay về phủ, tiếp tục giúp chuẩn bị đồ cưới cho đích tỷ.
Không bao lâu sau, ngày đại hôn giữa đích tỷ và Thái tử cũng đến.
Nhưng hôn sự vốn nên khiến người người ngưỡng mộ ấy lại trở thành trò cười của cả kinh thành.
Thẩm Mộng Uyên gả cho Thái tử nhưng không phải làm Thái tử phi.
Mà là làm thiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-ch-t-r-i-xu-ng-n-c&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận