Vì bạn trai không muốn bố mẹ phải cực khổ gom tiền sính lễ nên chúng tôi chia tay.
Nửa năm sau, anh ta nhắn tin: “68.000 tiền sính lễ anh đã đưa, em xem sắp xếp thời gian, khi nào rảnh thì mình đi đăng ký kết hôn.”
Thời gian trôi lâu quá, tôi thậm chí đã quên mất sự tồn tại của anh ta.
Vậy mà anh ta còn dám nhắn tiếp: “Sính lễ anh cũng đồng ý rồi, em còn định giận dỗi đòi chia tay đến bao giờ?”
Tôi vừa than thở với bạn thân về cái mặt dày vô sỉ đó thì bàn bên đã vang lên giọng của anh ta với một cô khác: “200.000 tiền sính lễ anh cũng đồng ý rồi, giờ em lại đòi mua nhà nữa á?”
Ối giời ơi, hóa ra là trò quăng lưới bừa, tóm được ai thì cưới người nấy sao?
1
Sau khi chia tay bạn trai cũ Dương Văn, tôi đã quay lại cuộc sống tràn đầy màu sắc của mình.
Cuối tuần, tôi và bạn thân đang uống trà chiều thì một cuộc gọi từ số lạ bỗng đổ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-b-n-trai-c-t-nh-to-n&chuong=1]
Tôi vô tình ấn nhầm cúp máy.
Ngay sau đó, một tin nhắn gửi tới: “Nhà anh đã đồng ý cho sính lễ rồi, em xem sắp xếp thời gian, khi nào rảnh thì mình đi đăng ký kết hôn.”
Quá bất ngờ, tôi chỉ trả lời lại một dấu “?”
Đối phương sốt ruột gọi điện đến: “Hỏi chấm cái gì mà hỏi chấm, anh nói là đồng ý cho em sính lễ rồi, chúng ta cưới đi.”
Chưa kịp để tôi trả lời, anh ta tiếp tục: “À đúng rồi, sính lễ 68.000, còn ba món vàng trước đây em không cần. Đám cưới thì bày một bữa tiệc nhận phong bì cho xong, tiền trong nhà đã dồn hết làm sính lễ, không còn để tổ chức hôn lễ đâu."
"Dù gì thì, bố mẹ anh cũng đã khổ sở lắm rồi, chẳng lẽ cưới vợ mà để nhà anh phá sản sao?”
Đầu óc tôi xoay hai vòng mới nhớ ra cái người vừa quen vừa lạ này.
Bạn trai cũ Dương Văn của tôi.
Nửa năm trước, vào năm thứ năm yêu nhau, tôi nhắc tới chuyện cưới hỏi.
Anh ta ngả người trên sofa, từ tốn ngẩng đầu khỏi điện thoại nhìn tôi: “Kết hôn? Được thôi, nhà em định cho của hồi môn bao nhiêu?”
Chưa nhắc sính lễ đã hỏi ngay của hồi môn, tôi thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng tôi vẫn nghiêm túc nói: “Nhà em định cho 300.000 và một chiếc xe.”
Dương Văn cau mày, lộ vẻ khó chịu: “Xe gì? Giá bao nhiêu?”
“Xe dưới 300.000, chưa nghĩ sẽ mua mẫu nào.”
“300.000?” Dương Văn bật dậy, ném điện thoại xuống sofa: “Nhà em coi nhà anh là ăn mày chắc? Cho ít tiền như vậy, lại còn mua cái loại xe rẻ tiền như thế!”
Anh ta nổi giận quá đột ngột, tôi sững sờ: “Hả? Ít quá sao? Chuyện này có thể bàn lại mà.”
Nghe vậy, sắc mặt anh ta dịu đi đôi chút: “Giờ xe 300.000 chẳng dùng được gì, em không hiểu xe nên anh không trách, nhưng của hồi môn anh muốn một chiếc xe trên 1 tỷ."
"Còn 300.000 tiền mặt cũng quá ít, sau này đó là vốn khởi đầu của gia đình nhỏ, em quen sống sung sướng rồi, chừng đó đâu đủ tiêu.”
Ánh mắt tôi khẽ lay động.
Những năm qua tôi đã đi làm, không còn là kẻ sống ngoài thế tục.
Xe 1 tỷ trong vòng bạn bè tôi thì không ít, nhưng trong giới đồng nghiệp của tôi và bạn bè của Dương Văn thì chỉ mấy ông giám đốc mới có.
Đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, tôi mỉm cười hỏi: “Cái đó tính sau, vậy nhà anh định cho sính lễ bao nhiêu?”
Dương Văn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nhìn tôi với vẻ không tán thành: “Giờ là thời đại nào rồi mà em còn phong kiến vậy? Sính lễ á? Đúng là thứ lạc hậu, nhà anh không theo cái này đâu.”
Thấy sắc mặt tôi sa sầm, anh ta vẫn tiếp tục nói như không: “Hơn nữa, bao năm nay bố mẹ anh vất vả nuôi anh lớn, nhà em cũng đâu thiếu gì tiền, cần gì vì cưới xin mà tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ anh?”
Tôi cười khẩy vì tức giận: “Vậy tức là, 300.000 của hồi môn nhà em thì ít, còn nhà anh thì không bỏ một xu sính lễ?”
Dương Văn nhíu chặt mày, nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ không nghe lời: “Chu Uyển, em vốn là người hiểu chuyện, hôm nay sao lại thế này?”
Vừa nói, anh ta vừa xoa trán, làm bộ như đang suy nghĩ cho tôi: “Nếu em thật sự để ý thì anh vẫn có thể quyết định cho em ba món vàng. Lúc đó, em mua dây chuyền, khuyên tai, như vậy cũng có cái để khoe với bạn bè. Anh biết con gái các em thích so đo mà.”
Tôi hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn được mà đảo mắt.
Rồi lại nghe anh ta tiếp tục: “À, ba món vàng anh lo, nhưng nhà em phải cho thêm một căn nhà đứng tên cả hai đứa. Dù gì sau này chúng ta cũng ở gần bố mẹ em, chứ cứ ở mãi trong căn nhà nhỏ đứng tên mẹ em thì không ra gì.”
Nghe anh ta nói càng lúc càng vô lý, tôi tát cho một cái rồi bỏ chạy.
Hôm sau, tôi gọi thẳng công ty chuyển nhà, tống cổ cả Dương Văn lẫn đồ đạc ra ngoài.
Căn nhà đó tôi cũng bán luôn.
Từ đó, tôi dọn về ở với bố mẹ.
Chặn hết liên lạc của Dương Văn, cũng nghỉ việc.
Trong danh sách bị chặn có vô số cuộc gọi và tin nhắn của anh ta, nhưng tôi chưa từng mở ra xem.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận