Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÊN BẠN TRAI CŨ TÍNH TOÁN

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-27 00:17:42
6
Bố mẹ của Cố Trạc đều là giáo sư đại học, bản thân anh ấy cũng tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu trong nước.
Khác với một kẻ chỉ mê ăn chơi như Dương Văn, trong suốt thời gian học tập, Cố Trạc liên tục tham gia đủ loại cuộc thi, thậm chí còn từng sang nước ngoài làm sinh viên trao đổi một năm.
Dù là công việc hay đời sống, anh ấy đều chu toàn, nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi ở bên.
Dù nói là tìm hiểu nhau nhưng chúng tôi cũng chỉ gặp mỗi tuần khoảng ba lần.
Vừa không ảnh hưởng đến công việc, vừa đủ để không thấy xa cách.
Hôm ấy là cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau uống trà chiều.
Khi tôi đến nhà hàng, Cố Trạc đang ngồi bên cửa sổ.
Bộ vest chỉnh tề, mái tóc hơi rủ xuống trước trán.
Trông như đang xem thứ gì đó quan trọng.
Thấy tôi, anh khẽ mỉm cười dịu dàng: “Uyển Uyển, cappuccino và bánh phô mai chanh của quán này nổi tiếng lắm. Anh gọi cho em một phần rồi.”
Cố Trạc luôn tỉ mỉ, dù tôi chưa từng nói nhưng những thứ anh ấy gọi đều đúng khẩu vị của tôi.
Khi mới ăn được một nửa, bóng dáng của Dương Văn bất ngờ lướt qua cửa sổ.
Ngay sau đó, anh ta giận dữ xông vào: “Chu Uyển! Giỏi nhỉ, không trả lời tin nhắn của tôi, lại hẹn hò với trai lạ ở đây!”
Nói xong, anh ta giật lấy ly cà phê trên khay của nhân viên phục vụ, hất thẳng về phía tôi.
Cố Trạc phản ứng cực nhanh, ngay lập tức chắn trước mặt tôi.
Bộ vest trông đã biết là đắt tiền ấy giờ cà phê nhỏ tong tong xuống nền.
Mọi thực khách đều ngoái nhìn.
Dương Văn còn định mở miệng nhưng bị Cố Trạc cắt lời: “Thưa ngài, bộ vest này là hàng đặt riêng, giá đúng một triệu. Xin hỏi, anh muốn cà thẻ hay trả tiền mặt?”
Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ cũng hoàn hồn, vội vã tiến lên: “Thưa anh, vừa rồi anh đã cầm nhầm cà phê của khách khác, xin vui lòng thanh toán. Tổng cộng 500 tệ, anh muốn quét WeChat, Alipay hay trả tiền mặt?”
Cơn giận của Dương Văn hơi khựng lại rồi bùng lên lần nữa: “Mấy người ăn cướp à?"
"Chỉ một ly cà phê mà đòi 500 tệ? Có tin tôi kiện mấy người lên hội bảo vệ người tiêu dùng không?"
"Còn anh nữa, chỉ là cái áo thôi, một triệu? Chưa hỏng, giặt là được, coi chừng tôi báo cảnh sát bắt anh!”
Anh ta liếc sang tôi rồi bỗng bình tĩnh lại, ánh mắt kiêu căng lướt qua nhân viên phục vụ và Cố Trạc: “Chu Uyển, mau trả tiền đi, chúng ta nói chuyện.”
Nói rồi, anh ta định chen qua Cố Trạc để ngồi xuống.
Tôi hất thẳng phần cà phê còn lại vào mặt anh ta, vẫn chưa hả giận, tôi bèn lấy cả miếng bánh ném vào mới cảm thấy dễ chịu: “Có bệnh thì đi chữa, đừng mang cái trò đa nhân cách này ra chỗ công cộng.”
Dương Văn lau mặt, vươn tay định túm tôi nhưng bị Cố Trạc chắn ngang.
Bị chặn lần nữa, cuối cùng anh ta nhìn kỹ Cố Trạc: “Là anh?”
Rồi như sực nhớ điều gì, anh ta trừng to mắt: “Thì ra hai người đã lén lút với nhau từ trước! Chả trách lần trước anh giúp cô ta, thì ra đã thông đồng từ lâu!”
Dương Văn giận dữ gầm lên: “Chu Uyển! Năm năm tình cảm của chúng ta, chỉ vì gã này có tiền mà cô đổi lòng sao?”
Tiếng động quá lớn khiến mọi thực khách xung quanh đều quay sang hóng hớt, khe khẽ xì xào: “Đúng là loại đàn bà ham hư vinh, tìm được người có tiền là đá luôn bạn trai, đáng khinh.”
“Nhìn bên ngoài tưởng sang trọng lắm, hóa ra cũng chỉ là thứ hám tiền.”
“Cứ xem đi, đàn bà thay lòng đổi dạ chẳng bao giờ có kết cục tốt.”
“Tội cho anh chàng đẹp trai kia, thật lòng suốt 5 năm, cuối cùng cũng chẳng bằng một cái mác giàu có.”
Dương Văn nghe thấy có người hùa theo mình, khóe môi nhếch cười, ánh mắt tràn đầy đắc thắng: “Chu Uyển, anh yêu em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-b-n-trai-c-t-nh-to-n&chuong=4]

Bất kể em làm gì, chỉ cần em quay về, anh sẽ luôn yêu em.”
7
Tôi đẩy Cố Trạc ra, bật cười lạnh lùng, giọng nói vang dội: “Đúng vậy, yêu nhau năm năm, mỗi năm chỉ có một món quà duy nhất là chiếc bánh sinh nhật."
"Kết hôn thì không định đưa sính lễ, lại chê 300.000 tiền mặt hồi môn của nhà tôi là ít, còn bảo xe hồi môn 300.000 là đồ rẻ rách."
"Chưa hết, còn đòi nhà tôi phải tặng kèm một căn nhà trả thẳng, mà tên nhà phải đứng cả tên anh!”
Tôi kết luận: “Thế nên, sau khi chia tay, tôi thích người đàn ông này chỉ vì anh ấy giàu thì đã sao?"
"Chẳng lẽ tôi phải tiếp tục mù mắt, mù tim để thích cái loại như anh chắc?”
Ánh mắt tôi lướt từ đầu xuống chân Dương Văn, khẽ nhếch môi: “Một kẻ vừa không tiền, không năng lực, lại chẳng chân thành, chẳng chuyên tâm, anh nghĩ tôi nên thích à?”
Những tiếng bàn tán xung quanh lập tức khựng lại, ánh mắt mọi người nhìn Dương Văn đầy khó tin.
Tôi thong thả nói tiếp: “Lần trước, anh còn đồng ý sính lễ với bạn gái mới, mua đủ cả năm món vàng, giờ chắc là tan vỡ rồi chứ gì? Định tìm tôi về làm kẻ đỡ đạn à?”
Tôi đảo mắt nhìn đám người hóng chuyện, mỉm cười: “Hoặc anh nên hỏi thử xem ở đây có cô gái nào thương hại tôi quá tuyệt tình, sẵn lòng thay tôi nhận kẻ này không?”
Như để chứng minh chính nghĩa, có người lập tức đổi giọng: “Nhìn là biết tên này kiểu du côn còn cô gái này rõ ràng xuất thân tử tế. Anh ta chắc là hối hận rồi. Cô gái à, đừng có mềm lòng!”
“Đúng thế, rõ ràng hắn định dựa vào dư luận để chèn ép cô ấy, quá vô liêm sỉ.”
“Tưởng anh ta oan ức lắm, hóa ra là tự làm tự chịu. Giờ còn mặt dày bám riết, đúng là không biết nhục!”
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, Dương Văn mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát tháo: “Mấy người thì biết gì! Ở đây lắm mồm cái gì! Cút, cút hết, đừng có nhìn!”
Đám đông chẳng những không im mà còn hô lớn hơn: “Kìa, mất bình tĩnh rồi! Bắt đầu sủa càn kìa!”
Thấy tình hình mất kiểm soát, Dương Văn quay lưng định rút.
Nhưng bị Cố Trạc và nhân viên phục vụ chặn lại.
Cố Trạc nhàn nhạt mở miệng: “Anh sẽ không định không bồi thường mà chạy luôn chứ?”
Tiếng hô hò đồng loạt vang lên, mọi người cùng la: “Bồi tiền! Bồi tiền!”
Dương Văn đứng ngồi không yên, lắp bắp: “Ai… ai bảo tôi chạy? Rõ ràng là hai người thông đồng lừa tôi. Một triệu? Đừng mơ! Cùng lắm tôi trả 200 cho phí giặt là!”
Anh ta uống nốt số cà phê còn lại trong ly rồi ném mạnh chiếc ly vào khay của nhân viên phục vụ: “Cà phê gì mà dở tệ! 500 thì 500, ai thèm tiếc!”
Nói rồi, anh ta móc tiền ném về phía Cố Trạc và nhân viên, chẳng buồn để ý tiền rơi vãi khắp nơi liền quay người bỏ chạy.
Cố Trạc cúi nhặt số tiền dưới đất, đưa lại cho nhân viên phục vụ: “Bánh ngọt của các bạn ngon lắm, làm ơn gói thêm cho tôi hai miếng.”
Sau đó, anh ấy quay lại ngồi xuống cạnh tôi, nghiêng đầu hỏi: “Uyển Uyển, em không sao chứ?”
Tôi nhìn bộ vest dính bẩn của anh, lại cúi xuống nhìn chiếc váy của mình vẫn sạch sẽ.
Tôi áy náy nói: “Hôm nay cảm ơn anh. Áo anh bẩn rồi, để em mua cái khác đền cho.”
Đồng thời, trong lòng tôi cũng hơi xấu hổ.
Dù sao, cái kẻ gây chuyện nhục nhã vừa rồi… lại từng là bạn trai tôi.
Cố Trạc lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện này đâu phải lỗi của em.”
Thấy tôi cúi đầu, Cố Trạc khẽ cười: “Nhưng… nếu Uyển Uyển muốn tặng anh một chiếc áo làm quà, anh sẽ rất vui.”
Phải nói rằng, Cố Trạc rất thông minh.
Anh ấy dễ dàng giúp tôi tìm được chỗ trút cho cảm giác áy náy, lại khéo léo chuyển nó thành một cái cớ mềm mại.
Và cuối cùng, anh ấy chỉ nhận một chiếc sơ mi.

Bình Luận

0 Thảo luận