Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÊN BẠN TRAI CŨ TÍNH TOÁN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-27 00:17:27
4
Khi vừa đi đến cửa, tiếng cãi vã dữ dội của Dương Văn và cô gái kia bỗng vang lên.
“Mấy món đồ hiệu này đều là Chu Uyển tặng anh à?” Giọng nữ giờ chẳng còn mềm mại mà chói tai đến mức khó nghe.
Giọng nam gầm lên tức giận: “Cô để ý đến tôi chỉ vì mấy thứ này sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu không tưởng anh có tiền thì tôi nhìn anh làm gì?"
"Xin lỗi nhé, anh chưa bao giờ soi gương à? Về gương mặt, năng lực, sức hút của mình, anh thật sự chẳng có chút tự nhận thức nào sao?”
Giọng nam như không thể tin nổi: “Triệu Thanh! Trước đây cô đâu có nói thế!”
Tôi chẳng buồn nghe thêm, vì bên cạnh, Triệu Hạ lại phá ra cười nghiêng ngả.
“Ôi trời ơi, chia tay rồi. Mình đã nói mà, hai người đó làm gì có tình yêu thật sự. Chỉ một câu thôi, vỡ tan tành.”
Tiếng cười của cô ấy vang dội như sấm.
Nhưng tâm trạng vui vẻ ấy chấm dứt ở bãi đỗ xe.
Nhìn Dương Văn đang thở hổn hển chắn trước đầu xe tôi, tôi chỉ thấy phiền chán.
Kính xe chắn âm thanh, nghe không rõ, nhưng qua khẩu hình và tiếng mơ hồ, tôi đọc được lời anh ta: “Chu Uyển, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi nhìn anh ta một thoáng, rồi không chút biểu cảm, đạp mạnh ga, định dùng tiếng gầm rú của động cơ dọa cho anh ta tránh ra.
Bất chợt, có người kéo phắt Dương Văn sang một bên.
Qua cửa kính, tôi thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Anh ấy xách cặp tài liệu, tóc chải gọn gàng, đeo kính gọng nửa viền che bớt nét sắc sảo, tăng thêm vài phần trầm tĩnh, lạnh nhạt.
Giọng nói trầm thấp, rõ ràng của anh ấy lúc này đang giáo huấn Dương Văn: “Anh muốn giở trò ăn vạ à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-b-n-trai-c-t-nh-to-n&chuong=3]

Tôi báo cảnh sát ngay bây giờ. Đường đường là một gã đàn ông, không chịu làm việc đàng hoàng mà lại chuyên đi làm ra mấy trò lừa gạt thế này?”
Dương Văn vốn đã bực tức, giờ càng trừng mắt: “Chuyện giữa tôi và bạn gái tôi, anh xen vào làm gì? Cút!”
Người đàn ông vẫn giữ chặt tay anh ta, giọng điệu bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng: “Khi tất cả những gã qu.ấy rối phụ nữ bị bắt quả tang, bọn họ đều thích dùng mấy từ ‘vợ’, ‘bạn gái’ để che đậy hành vi sai trái của mình."
"Còn giờ, cô gái này đã thể hiện rất rõ ràng rằng cô ấy không muốn tiếp xúc với anh. Hành vi của anh chính là quấy rối.”
“Nếu anh cho rằng tôi đang quấy rối anh, tôi cũng sẵn sàng để anh báo cảnh sát.”
Dương Văn vốn chỉ giỏi chém gió, còn làm việc nghiêm túc thì đầu óc rỗng tuếch.
Bị mấy câu nói rành mạch ấy dọa cho lúng túng, anh ta lắp bắp không thành câu.
Cuối cùng, chỉ có thể quay sang gọi tôi: “Chu Uyển! Chu Uyển! Xuống đây!”
Tôi hạ kính, chẳng buồn đáp lại Dương Văn mà nhìn sang người đàn ông đeo kính: “Cảm ơn anh.”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như đối phương khẽ tránh ánh mắt tôi.
Ngay sau đó, giọng nói trầm tĩnh của anh ấy vang lên: “Không có gì.”
Tôi liếc thấy vành tai anh ấy bỗng đỏ bừng, chẳng hiểu nguyên do.
Khẽ gật đầu, nhân lúc anh ấy còn giữ chặt Dương Văn, tôi lái xe rời đi.
5
Dưới sự thúc giục ráo riết của mẹ và lời khích bác của Triệu Hạ, cuối cùng tôi cũng đồng ý đi xem mắt.
Mẹ tôi thở dài: “Con gái à, chẳng lẽ con vẫn còn nghĩ đến tên cặn bã kia sao? Mẹ thật sự lo cho mắt nhìn của con, chẳng biết con bị cái gì che mờ mắt nữa. Con cái gì cũng tốt, chỉ có chọn đàn ông là không ra gì.”
Giọng bà đầy lo lắng, ánh mắt cũng tràn đầy quan tâm.
Đến mức tôi còn suýt nữa tưởng mình bị chẩn đoán bệnh n.an y nào đó.
Đối tượng xem mắt hôm nay, nghe nói là một luật sư trẻ, thành đạt.
Trong nhà hàng, tôi uể oải khuấy cà phê, định bụng gặp mặt thì sẽ nói rõ ngay từ đầu.
Chẳng bao lâu, ánh nắng trước mặt bị che khuất.
Ngẩng đầu, một bó hồng phấn xuất hiện trước mắt tôi.
Ánh nhìn di chuyển lên, tôi bắt gặp người đàn ông từng chỉ gặp qua một lần.
Nửa gương mặt anh sáng lên trong ánh nắng, nửa kia chìm trong bóng râm, nét tuấn tú đến mức không thể tin nổi khiến tim tôi khẽ chấn động.
Đúng lúc ấy, trong tai nghe, giọng nữ ca sĩ vang lên câu: “Và đúng lúc ấy, anh bỗng xuất hiện trước mắt em.”
Tôi nghe thấy chính mình cứng nhắc cất tiếng: “Trùng hợp thật, là anh à.”
Không thể phủ nhận, tôi có chút mê ngoại hình, mà người đàn ông này lại đúng chuẩn gu của tôi.
Anh ấy mỉm cười lịch thiệp, vừa đưa bó hoa về phía tôi, vừa tự giới thiệu: “Xin chào cô Chu, tôi là Cố Trạc. Không ngờ cô còn nhớ tôi, thật sự khiến tôi rất vui.”
Trong lúc nói, vành tai Cố Trạc vẫn đỏ bừng, đúng là một thể chất kỳ lạ.
Sau vài câu trò chuyện ngắn, tôi ép xuống hormone đang nhộn nhạo, chuẩn bị theo kế hoạch ban đầu để nói rõ mọi chuyện.
Giọng nghiêm túc của anh khiến tôi hoàn hồn: “Cô Chu, thật ra lần ở nhà hàng hôm ấy, tôi đã nhìn thấy cô rồi, không chỉ ở bãi đỗ xe.”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi nhưng tôi lập tức hiểu.
Anh ấy đang nói rằng, anh biết chuyện ồn ào trong nhà hàng hôm đó, cũng biết người mà anh kéo ra hôm ấy chính là bạn trai cũ của tôi.
Tôi khẽ cười, cũng nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt ngày hôm đó.
Cố Trạc tiếp tục: “Mặc dù có hơi đường đột, nhưng chính là tôi đã chủ động nhờ người sắp xếp cuộc xem mắt này. Tôi chỉ mong cô Chu có thể cho tôi một cơ hội để chúng ta thử tìm hiểu nhau.”
Ánh mắt nghiêm túc, giọng nói chân thành.
Dễ dàng khiến những lời tôi định nói ra nghẹn lại.
Qua cặp kính phản sáng nhè nhẹ, tôi nhìn thấy trong đôi mắt anh đầy ắp hình bóng tôi.
Những ngón tay buông lơi trên đùi anh chẳng biết từ lúc nào đã cong lại, bóp nhăn vải quần âu.
Khoảnh khắc ấy, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh.
Mọi suy nghĩ đều tan biến, tôi chỉ nghe chính giọng nói chan chứa ý cười của mình: “Được thôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận