Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÊN BẠN TRAI CŨ TÍNH TOÁN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-27 00:17:05
2
Giờ đây, sau khi chia tay được nửa năm, anh ta rốt cuộc đang nói cái trò hề gì thế này?
Tôi cười vì tức, hỏi vặn lại: “Anh là ai?”
Dương Văn lập tức bật nạt: “Chu Uyển, em đừng giả vờ, giọng của anh mà em không nhận ra sao?”
“Ồ, không nói thì tôi cúp máy đây.”
Ngay sau đó, giọng anh ta gào lên giận dữ: “Anh là Dương Văn! Chu Uyển, anh đã đồng ý cho em sính lễ rồi, đừng làm mình làm mẩy nữa!”
Ban đầu, tôi còn định nghe thử xem anh ta bày trò gì để giải trí, nhưng càng nghe chỉ càng bực mình.
Tôi thầm rủa bản thân một câu rồi nói thẳng: “Nói cho rõ nhé, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi cũng chẳng cần sính lễ của anh, cút!”
Điện thoại vừa cúp chưa đến nửa phút, tin nhắn lại nhảy ra: “Em bị tiền làm mờ mắt rồi à? Anh đã nhượng bộ đến mức này, em còn định làm loạn đến bao giờ?”
Tôi lại chặn luôn số đó.
Chẳng mấy chốc, thông báo từ ứng dụng chặn cuộc gọi hiện lên vô số cuộc gọi và tin nhắn.
Liếc qua nội dung, toàn là Dương Văn đang phát điên: “Em chê tiền ít? Em coi tiền không phải là tiền à? Có biết bao phụ nữ chẳng cần sính lễ, em biết không?”
“Anh chịu nhượng bộ cho sính lễ, chẳng phải vì luyến tiếc tình cảm chúng ta sao?”
“Hơn nữa, nhà em định bán con gái à? Cậy sính lễ để kiếm tiền? Không có số tiền đó thì không sống nổi chắc?”
“Chia tay á? Anh đồng ý chưa? Anh không đồng ý thì tức là chưa chia tay!”
Từ sau khi chia tay, tôi lại thêm lần nữa chứng kiến độ trơ trẽn của con người này.
Tôi vừa đưa đống tin nhắn cho bạn thân Triệu Hạ xem, vừa tự trách bản thân ngày trước mắt bị mù.
Triệu Hạ cười đến mức không thở nổi, một hồi lâu không nói thành câu.
Trong quán người ra kẻ vào, vài người tò mò liếc nhìn, nhưng rồi cũng giả vờ như không thấy.
Đột nhiên, từ bàn phía sau vang lên tiếng cãi vã.
Một giọng nam quen thuộc lọt vào tai.
Là Dương Văn.
Không biết từ khi nào, anh ta cũng bước vào quán này.
“Năm món vàng anh đã mua, 200.000 tiền sính lễ nhà anh cũng đồng ý rồi, giờ em lại đòi mua nhà nữa á?”
“Không có nhà thì chẳng lẽ ngủ ngoài đường à? Thuê nhà cũng không phải cách lâu dài! Hơn nữa, yêu anh thì chẳng phải nên cho anh điều tốt nhất sao?”
Giọng nữ mềm mại, nghe cũng quen, chính là cô thực tập sinh từng theo Dương Văn ngày trước.
Vì cô ta thường xuyên nhờ vả anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt sùng bái nên tôi từng vì thế mà cãi nhau với Dương Văn.
Không ngờ, bọn họ thật sự thành một đôi.
Giọng Dương Văn càng thêm kích động: “Dạo này em đòi điện thoại mới, anh mua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-b-n-trai-c-t-nh-to-n&chuong=2]

Đòi túi xách mới, anh mua. Muốn uống trà chiều, anh cũng dẫn em đi. Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt? Còn chưa yêu em chắc?”
Cô gái vẫn nhẹ nhàng: “Cưng à, em đều nghĩ cho tương lai của chúng ta cả thôi. Cưới trước vất vả một chút, sau này mới đỡ khổ mà~"
"Hơn nữa, em luôn tin vào năng lực của anh. Em tin rằng anh sẽ nhất định có thể cho em và con của chúng ta một cuộc sống tốt đẹp.”
3
Nghe đến đây, Triệu Hạ nhướng mày, vừa ra hiệu bảo tôi nhìn cho vui, vừa chỉ tôi nhìn điện thoại.
Cô ấy khẽ nói: “Đúng là một mũi tên trúng hai đích, hai tay đều không bỏ.”
Trong lòng tôi chỉ thấy ghê tởm, một lần nữa được tận mắt chứng kiến cái bản chất trơ trẽn của Dương Văn.
Không hiểu anh ta bị kiểu “đa nhân cách” nào mà có thể vừa cò kè mặc cả với bạn gái hiện tại, vừa trơ mặt gạ gẫm bạn gái cũ.
Mắt Triệu Hạ bỗng sáng lên, cô ấy kéo tay tôi, cầm lấy điện thoại của tôi: “Đi, ngồi đây xem chán lắm, mình mang chút ‘dưa’ đến cho họ đi!”
Thế là tôi bị Triệu Hạ lôi tới bàn của hai con người vẫn còn đang giằng co kia.
Thấy tôi, Dương Văn cuống quýt đứng bật dậy, vội vàng: “Uyển Uyển, sao em lại ở đây?”
Căng thẳng như một gã bắt cá hai tay vừa bị tóm ngay tại trận.
Còn cô gái kia thì hai mắt lóe lên, bước nhanh đến cạnh Dương Văn, khoác chặt lấy cánh tay anh ta, rồi nở nụ cười: “Chị Uyển Uyển, lâu rồi không gặp.”
Tôi không thèm để ý sự khích bác của cô ta mà cười mỉa: “Ồ, đang bàn sính lễ cưới à? Bàn tới đâu rồi?”
Dương Văn hơi cuống, định kéo tôi đi: “Uyển Uyển, có gì chúng ta ra ngoài nói.”
Nhưng cô gái kia chẳng buông tay một chút nào: “Tất nhiên là bọn em bàn rất tốt rồi! Dù sao, làm gì có ai lại muốn bỏ lỡ một người xuất sắc như anh Văn chứ?”
Cô ta đưa tay gạt lọn tóc vương bên má. Động tác đó vô tình để lộ chiếc vòng vàng trên tay.
Giả bộ như vừa nhớ ra, cô ta khẽ kêu lên: “Chị Uyển Uyển, chị xem, vòng tay này có đẹp không? Là quà anh Văn tặng em đấy.”
Nói xong, cô ta lại cười, áp sát người vào Dương Văn hơn: “Ngày trước, chị chê anh Văn không có chí tiến thủ, muốn trèo cao. Giờ chẳng phải trèo cao không thành, lại hối hận quay về à?"
"Tiếc là chị về muộn rồi, bọn em sắp cưới rồi đấy. Chị rảnh thì đến uống ly rượu mừng nhé.”
Tôi nhíu mày nghe cô ta khoe khoang, nhưng trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Ép xuống ý cười, tôi bình thản mở miệng: “Ồ, sắp cưới à?”
Ánh mắt tôi lướt qua Dương Văn, cố tình kéo dài giọng.
Bỏ ngoài tai vẻ mặt rối rắm của anh ta, tôi mở mục tin nhắn bị chặn, chìa thẳng cho cô gái xem: “Mặc dù vừa nãy còn nghe thấy hai người cãi nhau vì chuyện cưới xin, nhưng trước đó, tôi vừa nhận được điện thoại và tin nhắn của Dương Văn, nói rằng giữa chúng tôi còn chưa chia tay.”
Lông mày Dương Văn giật mạnh, anh ta muốn giải thích với tôi nhưng lại sợ nói nhiều thì mất luôn bạn gái, thế là rơi vào thế khó xử.
Cô gái kia nhíu mày, cúi đầu xem màn hình.
Tôi còn tốt bụng trượt cho cô ta xem thêm vài tin nữa.
Ngón tay đang khoác tay Dương Văn siết chặt, cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, lại lấy lại vẻ bình tĩnh: “Lấy một số không biết là của ai ra, định phá hoại bọn tôi? Chu Uyển, chị có tư cách sao?”
Thấy vậy, tôi bấm gọi thẳng vào số đó.
Ba mươi giây trôi qua, cả quán vẫn im lìm, chẳng có tiếng chuông nào vang lên.
Cô gái kia rõ ràng thở phào, bật cười khẩy: “Mất mặt thật, thủ đoạn vụng về quá mức.”
Nhưng tôi lại thấy Dương Văn, sau một thoáng cứng người, cũng thở phào rõ rệt.
Có lẽ, anh ta đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này.
Có thể vì thấy chẳng thể moi gì từ tôi, lại muốn lấy lòng cô bạn gái kia, Dương Văn nhìn tôi với vẻ tiếc nuối: “Uyển Uyển, có gì thì để lúc khác nói. Bây giờ anh đang hẹn hò với bạn gái, cho anh chút không gian được không?”
Từ đầu, giọng cô gái kia vốn chẳng nhỏ, giờ lại càng có nhiều người xung quanh nhìn về phía chúng tôi.
Tôi cúi đầu lướt, mở ra một đoạn ghi âm.
Ngay lập tức, giọng nói của Dương Văn vang lên rõ ràng: “Anh nói đồng ý cho em sính lễ rồi, chúng ta cưới nhé… sính lễ 68.000… Anh là Dương Văn, Chu Uyển, anh đã đồng ý cho sính lễ rồi, đừng làm mình làm mẩy nữa.”
Nghe lại đoạn hội thoại quen thuộc, Dương Văn lao tới định giật điện thoại nhưng tôi lùi vài bước né tránh.
Tôi khẽ lắc chiếc điện thoại, mỉm cười nhàn nhạt: “Điện thoại có sẵn tính năng ghi âm, chắc anh không đến mức không biết nhỉ?”
Tôi liếc sang cô gái kia: “Có lẽ, cô vẫn sẽ tự nhủ rằng đây là giọng giả thôi nhỉ?”
Sau đó khẽ lắc đầu, tôi thở dài một tiếng, không buồn nói thêm, xoay người bỏ đi.
Triệu Hạ liếc hai người kia một lượt rồi gọi với theo tôi: “Uyển Uyển, trên người anh ta vẫn còn đeo những thứ cậu tặng, hai người chia tay lâu thế rồi, cậu không lấy lại à?”
Tôi không quay đầu, chỉ phẩy tay: “Đồ cũ nát thế kia, có cho cậu, cậu dám lấy không?”
Triệu Hạ “hừ” một tiếng dài, nhếch môi: “Thôi, mấy thứ bẩn thỉu này có lấy về cũng chẳng dám đụng.”
Cô ấy bước nhanh đuổi kịp tôi, giọng thì như trò chuyện nhưng đủ lớn để Dương Văn và cô gái kia nghe thấy: “May mà mấy món đồ hiệu cậu tặng cũng chẳng đáng là bao, coi như quẳng cho thùng rác. Chứ không, nghĩ lại còn thấy bực.”

Bình Luận

0 Thảo luận