8
Khi xe dừng lại trước cửa nhà tôi, Cố Trạc bỗng mở miệng: “Uyển Uyển, khi gặp chuyện, em đừng luôn trách mình. Lỗi của người khác thì liên quan gì đến em chứ?
"Đời người sẽ gặp phải đủ loại người, chúng ta chỉ cần sống không thẹn với lòng là được.”
Nói xong, anh ấy đưa hộp bánh ngọt vừa gói cho tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ khá hơn.”
Dưới ánh trăng, trong đôi mắt anh chỉ có bóng dáng tôi.
Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm xúc lạ.
Không kịp suy nghĩ, tôi buột miệng: “Anh… có muốn hẹn hò với em không?”
Tôi tận mắt nhìn thấy, trong đôi mắt ấy thoáng dâng ngạc nhiên rồi ngay lập tức bị vui sướng thay thế.
Ánh mắt sáng rực, như có thể chiếu thẳng vào lòng người.
Ngón tay anh nắm chặt quai hộp bánh, miếng giấy cầm tay suýt bị xé toạc.
Một người vốn điềm tĩnh, giờ lại lộ ra chút ngốc nghếch: “Uyển Uyển… Uyển Uyển, em vừa nói gì? Có phải anh nghe nhầm không?”
Thái độ này của anh, trái lại làm vơi đi chút hối hận vì lời nói lỡ của tôi.
Tôi giơ tay nhận lấy hộp bánh suýt tuột khỏi tay anh, bình thản tựa lưng vào ghế: “Anh không nghe thấy à? Thế thì em chẳng nói gì cả.”
Cố Trạc quýnh lên: “Sao có thể như vậy được?”
Trong lúc luống cuống, anh vô tình chạm phải còi xe.
Đêm tối tĩnh mịch lập tức bị tiếng còi xe chói tai xé toạc.
Có người đi đường bị giật mình, quay đầu chửi nhỏ: “Bị điên à?”
Nhưng Cố Trạc lại đột nhiên bình tĩnh, đôi mắt sáng rực nhìn tôi, giọng trầm ổn: “Anh nghe thấy rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-b-n-trai-c-t-nh-to-n&chuong=5]
Uyển Uyển, em đồng ý ở bên anh rồi, anh thật sự vui mừng quá!”
Đêm hôm đó, tôi gần như phải cứng đầu chống lại ánh mắt lưu luyến của anh mới về được nhà.
Sáng hôm sau, vừa mở điện thoại, tôi choáng váng trước cảnh báo 99+ tin nhắn.
Tin nhắn của Cố Trạc kéo dài đến tận rạng sáng.
Mở đầu là: “Uyển Uyển, anh thật may mắn, được em đồng ý ở bên anh.”
Giữa chừng là: “Uyển Uyển, anh quá phấn khích, thật sự không ngủ nổi, trong đầu toàn là hình bóng của em.”
Tiếp đó là: “Uyển Uyển, anh vừa hít đất 1000 cái, vẫn còn tỉnh táo lắm.”
Cuối cùng là: “Chào buổi sáng, bạn gái. Anh làm bữa sáng, muốn cùng em ăn.”
Qua khung cửa sổ, tôi nhìn thấy xe của Cố Trạc.
Còn anh ấy thì đang tựa vào cửa xe, thi thoảng lại ngẩn ngơ cười.
9
Mọi chuyện như nước chảy thành sông, tôi và Cố Trạc đính hôn rồi kết hôn.
Đêm trước ngày cưới, Triệu Hạ nằm chung giường với tôi, tâm sự suốt một đêm.
Cô ấy vừa khóc vừa cười, tâm trạng còn phức tạp hơn cả một cô dâu sắp về nhà chồng như tôi.
Vì vậy, đến khi nghi lễ sắp bắt đầu, đầu óc tôi vẫn còn chút mơ hồ.
Cố Trạc đi đến nhìn tôi, thấy tôi tinh thần ủ rũ, bỗng lo lắng hỏi: “Sao vậy? Không vui à? Em… có phải không muốn gả cho anh nữa không?”
Anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi, ánh mắt tha thiết nhìn, không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến một con chó Alaska to xác.
Không nhịn được, tôi đưa tay xoa xoa đầu anh.
Cảm nhận được sự mềm mượt của những sợi tóc dưới tay, tôi cảm khái: “Anh chăm sóc tóc kiểu gì thế? Với cường độ công việc của anh, sao lại chưa hói đầu?”
Cố Trạc rõ ràng sững người, vô thức buột miệng: “Do di truyền?”
Tôi gật đầu: “Gen này tốt đấy, em khỏi phải lo chuyện con cái sau này bị hói.”
Cố Trạc chớp mắt, đột nhiên cong môi cười rạng rỡ.
Anh gật đầu lia lịa: “Ừ, đúng, con của chúng ta sau này sẽ không bị hói!”
Hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Nhưng tôi không ngờ, có một đoạn video đặc biệt là Cố Trạc lén chuẩn bị, giấu tôi.
Video mở đầu bằng một vài tấm ảnh của Cố Trạc.
Rõ ràng là chụp anh, nhưng tôi lại xuất hiện trong khung hình, chỉ như một bóng nền.
Đoạn giữa là những bức ảnh anh lén chụp sau buổi xem mắt.
Hai ly cà phê, hoặc hai cái bóng kéo dài dưới ánh đèn.
Phần sau của video là những bức hình chúng tôi chụp cùng nhau khi yêu nhau.
Trong mỗi tấm, anh luôn dịu dàng, chăm chú nhìn tôi, còn tôi cười rạng rỡ.
Đoạn cuối, là câu nói anh đối diện với ống kính:
“Chu Uyển, trong những tháng năm em không hay biết, anh đã lén yêu em rất lâu.
Ông trời thương xót, cuối cùng anh cũng đợi được em.”
Video khép lại, Cố Trạc giơ nhẫn, quỳ một gối xuống: “Chu Uyển, gả cho anh, được không?”
Trong tiếng nghẹn ngào không thành tiếng, tôi đưa tay cho anh, gật đầu khẽ nói: “Được.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận