Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÊN BẠN TRAI CŨ TÍNH TOÁN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-27 00:18:31
10
Thật ra, sau khi tôi và Cố Trạc xác định quan hệ yêu đương, Triệu Hạ đã kể cho tôi nghe chuyện về anh.
Cô ấy biết Cố Trạc thích tôi từ lâu.
Chỉ vì khi đó tôi còn đang quen Dương Văn, cô ấy không tiện nhiều lời.
Sau này, khi biết tôi và Dương Văn đã chia tay ở quán cà phê, Cố Trạc liền tìm đến cô ấy, nhờ cô ấy làm mai.
Dù sao cũng là anh họ của cô ấy, lại còn quen biết rõ ràng, thế là, dưới sức hấp dẫn của một bao lì xì, Triệu Hạ đồng ý ngay và luôn.
Nhưng dù đã biết trước chuyện này, tôi vẫn bị đoạn video trong đám cưới làm xúc động.
Sau khi kết hôn, mỗi lần nhớ lại tấm hình tôi khóc sưng mặt trong lễ cưới, tôi lại muốn đấm Cố Trạc cho hả giận!
Nếu lúc đó anh cho tôi xem trước vài lần, tôi nhất định sẽ không khóc xấu đến thế!
Tôi chống nạnh, lần thứ một trăm than phiền với anh.
Anh ấy vừa cười vừa giơ cây kem lên: “Ây da, Uyển Uyển, anh cũng khóc mà, không sao, không sao.”
Nhắc đến chuyện này, tôi lại càng khó chịu.
Rõ ràng cả hai đều rơi nước mắt, nhưng trong khi tôi khóc nhăn nhúm cả mặt thì Cố Trạc lại là một mỹ nam rơi lệ!
Thấy tôi càng lúc càng giận, Cố Trạc liền nhét cây kem vào tay tôi, xoay người chạy mất: “Uyển Uyển, anh thấy bên kia có đồ ăn khác, anh đi xem thử, em ăn trước đợi anh nhé!”
Nhìn bóng lưng mặc đồ thể thao, ngay cả khi chạy cũng như nam thần học đường của anh, tôi tức đến mức cắn một miếng kem thật mạnh.
“Chu Uyển?” Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Tôi quay đầu, liền trông thấy cái bóng dai dẳng Dương Văn vẫn chưa buông tha tôi.
Anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt tôi: “Anh nhắn cho em nhiều lần, sao em cứ không trả lời?”
Tôi đảo mắt: “Đồ thần kinh.”
Rồi lập tức né sang một bên, thái độ cự tuyệt quá rõ ràng.
Nhưng Dương Văn như không hiểu, lại bước đến cạnh tôi: “Chu Uyển, dù sao chúng ta cũng có năm năm tình cảm, em khác với những người phụ nữ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-b-n-trai-c-t-nh-to-n&chuong=6]

Anh nghĩ kỹ rồi, chắc chắn là vì anh tiếp xúc với mấy cô gái kia nên em mới ghen thôi.”
“Nhưng anh có thể cam đoan, người anh yêu nhất chỉ có em.”
“Nếu em thấy sính lễ ít, anh đồng ý đưa em 120.000 tượng trưng cho từng năm tháng sau này, như vậy được không?”
“Uyển Uyển!” Cố Trạc vội vã trở lại.
Anh ấy nhét đồ trong tay vào tay tôi, rồi chắn trước mặt tôi: “A, chẳng phải đây là vị tiên sinh còn nợ tôi tiền bồi thường bộ vest sao? Sao thế, hôm nay chủ động tới trả à?”
Tôi bật cười. Cách Cố Trạc thẳng thừng chọc trúng chỗ đau, kéo người ta vào câu chuyện theo ý mình quả thật đáng để tôi học cả đời.
“Anh?” Dương Văn tức tối, muốn đẩy Cố Trạc ra: “Sao lần nào cũng là anh? Đây là chuyện giữa tôi và Chu Uyển, tránh ra!”
Nhưng Cố Trạc dĩ nhiên không nhường, anh ấy vẫn giữ nụ cười chuẩn mực: “Ồ? Vị tiên sinh này có việc gì tìm vợ tôi thì nói với tôi là được rồi.”
Động tác đẩy tay của Dương Văn chững lại, đôi mắt anh ta bỗng trợn to: “Vợ…? Chu Uyển, em kết hôn rồi?”
Tôi nắm lấy tay Cố Trạc, đứng song song với anh ấy.
Đưa ra cặp nhẫn đôi, tôi nói: “Rõ như ban ngày, tôi đã kết hôn rồi.”
Dương Văn như bị sét đánh, lùi hẳn hai bước: “Kết hôn? Sao em có thể kết hôn với người khác? Em rõ ràng… rõ ràng yêu anh đến mức có thể vì anh mà nhượng bộ tất cả!”
Anh ta ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi ánh mắt trở nên cầu khẩn khi nhìn tôi: “Uyển Uyển, em đừng lừa anh nữa có được không? Anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi! Em cần bao nhiêu sính lễ, anh đều đưa. 150.000? Không! 200.000! 200.000 sính lễ được không?”
“Uyển Uyển, ngày trước vì anh, em có thể bỏ cả chuyện du học. Tình cảm của chúng ta tốt như vậy sao có thể kết thúc chứ, đúng không?”
“Uyển Uyển, em đừng giận nữa, đừng dỗi anh nữa. Anh cầu xin em, được không?”
Anh ta chìa tay định nắm lấy tay tôi: “Uyển Uyển, nếu em còn giận thì cứ đánh, cứ mắng anh cũng được, chỉ xin đừng tiếp tục lờ anh nữa, được không?”
Cố Trạc liếm một cái kem, nghiêng đầu, giọng như đang xem trò vui: “Cầu xin à? Hay là thử quỳ xuống xem?”
Gương mặt Dương Văn thoáng hiện lên vẻ nhục nhã: “Uyển Uyển, đàn ông chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ, em thực sự muốn anh quỳ trước em sao?”
Cố Trạc đảo mắt, tỏ vẻ chán ngán, ngắt lời: “Dù có quỳ, Uyển Uyển vẫn là vợ tôi, cũng vô ích thôi. Ai bảo anh lúc trước không biết trân trọng?”
Tôi kéo tay Cố Trạc: “Chồng ơi, mình đi thôi. Nếu anh ta còn bám theo, chúng ta báo cảnh sát tố cáo anh ta quấy rối.”
“Tiện thể để anh ta trả 1 triệu cho bộ đồ của anh. Đó là đồ thủ công đặt riêng, bị ly cà phê đó phá hỏng rồi, video và hóa đơn chúng ta đều có.”
Bước chân của Dương Văn lập tức khựng lại, sắc mặt anh ta khó coi, vừa hối hận vừa ủ ê.

Bình Luận

0 Thảo luận