Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thầm yêu em

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-26 16:17:24

Tháng chín, trời vẫn còn vương hơi nóng cuối hạ, ánh nắng chiếu xuống sân trường rộng lớn như muốn nung chảy mặt đất. Khương Nhiên kéo vali, một tay cầm hồ sơ, một tay giữ chặt quai cặp trên vai, dáng vẻ vừa lạ lẫm vừa thờ ơ.

Cô đứng trước cánh cổng sắt màu xanh lá đã bong sơn, tấm biển "Trung học Thịnh Hoa" treo cao. Đây sẽ là nơi cô phải trải qua ba năm cấp ba còn lại.

So với trường cũ ở quê, Thịnh Hoa đông đúc hơn nhiều, học sinh ra vào như mắc cửi, tiếng cười nói rộn rã.

Khương Nhiên không tham gia vào dòng chảy ấy, cô chỉ lẳng lặng kéo vali vào, đôi mắt đen nhánh phủ một tầng sương mờ.

“Cháu là học sinh mới chuyển đến à?” – giọng bác bảo vệ cất lên, vừa dò xét vừa có chút tò mò.
Khương Nhiên gật đầu.

“Lên văn phòng giáo vụ nộp hồ sơ rồi sẽ có giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp. Đi thẳng dãy A, tầng hai nhé.”

Cô gật đầu cảm ơn, kéo vali đi.

Trong văn phòng giáo vụ, cô đưa hồ sơ, nghe giới thiệu sơ lược rồi được xếp vào lớp 12A1 – lớp chọn nổi tiếng toàn khối. Giáo vụ còn dặn dò: “Em học giỏi văn tự nhiên mà thành tích môn Hóa cũng ổn, vào lớp này cố gắng thêm, sẽ có nhiều áp lực đấy.”

Áp lực ư? Khương Nhiên chỉ cười nhạt. So với áp lực ở nhà – nơi có một bà mẹ kế luôn tìm cách chèn ép, một đứa em trai được nuông chiều hết mực, còn người bố thì đi công tác triền miên – thì việc học hành chẳng đáng gì.

Cửa lớp 12A1 bật mở.
“Các em, hôm nay lớp ta có bạn mới.” – giáo viên chủ nhiệm mỉm cười thân thiện.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Khương Nhiên.

Cô đứng đó, dáng người mảnh khảnh, đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh nhạt. Cô chỉ cúi nhẹ đầu: “Xin chào, mình là Khương Nhiên.”

Không thêm bất cứ lời nào.

Trong vài giây im lặng, vài tiếng xì xào nổi lên.

“Lạnh lùng ghê ha, không giống kiểu dễ gần.”
“Xinh thì xinh nhưng nhìn xa cách quá.”

Khương Nhiên chẳng mảy may quan tâm.

Giáo viên chủ nhiệm chỉ xuống dãy bàn áp cửa sổ: “Em ngồi cạnh Lục Hạo đi, còn chỗ trống.”

Tên vừa được nhắc đến khiến cả lớp có phản ứng. Nhiều ánh mắt lấp lánh như đang hóng chuyện.

Khương Nhiên nhìn theo hướng tay chỉ – một cậu con trai ngồi lười biếng dựa lưng ghế, tai đeo tai nghe, tay xoay cây bút máy.

Ánh nắng xiên qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt cậu: sống mũi cao, đường nét sắc sảo, đôi mắt hờ hững liếc sang, lạnh nhạt đến mức xa cách.

Cậu rút một bên tai nghe ra, giọng trầm thấp: “Ngồi đi, chỗ còn trống.”

Chỉ năm chữ, chẳng thừa chẳng thiếu.

Khương Nhiên kéo ghế ngồi xuống, động tác gọn gàng. Cô không hề biết rằng cả lớp đang ngấm ngầm dõi theo: nữ sinh mới chuyển trường – lạnh nhạt, ít lời; nam sinh học thần – nổi tiếng khó gần. Đặt hai người cạnh nhau, chẳng khác nào châm ngòi cho những lời bàn tán.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tham-yeu-em&chuong=1]


Tiết học đầu tiên là Toán.

Khương Nhiên mở vở, chăm chú ghi chép. Thỉnh thoảng, vài sợi tóc rơi xuống má, che khuất tầm mắt, cô chỉ lặng lẽ vén ra sau tai.

Ngồi cạnh, Lục Hạo chẳng thèm viết gì. Cậu chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ nhịp lên bàn theo một giai điệu vô hình.
Giáo viên gọi: “Lục Hạo, em giải câu 3 trên bảng.”

Cậu đứng dậy, nhấc phấn, chỉ vài nét gọn gàng đã giải xong bài toán hóc búa. Xong việc, cậu lại trở về ghế, như thể chẳng có gì đáng để bận tâm.

Cả lớp im lặng một giây, rồi rộ lên tiếng xì xào ngưỡng mộ.

Khương Nhiên nghiêng đầu, liếc qua. Cậu ta quả thật là “học thần” trong lời đồn – thong dong, tự tin, lại còn có khí chất xa cách khó gần.

Giờ ra chơi, bạn cùng bàn phía trước quay xuống hỏi Khương Nhiên: “Cậu mới chuyển trường hả? Trông cậu với
Lục Hạo ngồi cạnh nhau kìa, y như hai cục băng.”

Cả nhóm bạn cười ầm lên.

Khương Nhiên chỉ mỉm cười nhạt, không trả lời.

Lục Hạo thì chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ kéo tai nghe lên, tiếp tục nhịp gõ trên bàn.

Khương Nhiên nhận ra giai điệu ấy quen quen. Không kìm được, cô khẽ hỏi: “Cậu chơi ghita?”

Cậu hơi ngạc nhiên, thoáng quay sang nhìn, ánh mắt sâu và tối: “Ừ. Biết nghe à?”

“Không rành lắm, nhưng giai điệu đó… nghe giống bài ‘Summer Sunset’.”

Lục Hạo nhướng mày, khóe môi nhếch rất nhẹ: “Không tệ.”

Cậu lại quay đi, nhưng ngón tay gõ nhịp rõ ràng chậm lại một nhịp, như đang… để ý.

Khương Nhiên chợt thấy mặt mình hơi nóng. Cô cúi xuống vở, vẽ vài nét bâng quơ để che giấu.

Tan học, Khương Nhiên kéo vali ra khỏi lớp, định đến ký túc xá.

Vừa ra đến hành lang, một nhóm nữ sinh chặn lại. Người dẫn đầu cười khẩy: “Cậu là học sinh mới? Ngồi cạnh Lục Hạo cơ à. Đừng có nghĩ dễ tiếp cận cậu ấy, người theo đuổi xếp hàng dài đấy.”

Khương Nhiên bình thản đáp: “Tôi cũng chẳng có hứng thú.”

Câu trả lời làm cả nhóm sững lại. Một giây sau, họ lườm nguýt bỏ đi.

Phía sau, một giọng nam vang lên: “Không hứng thú thật à?”

Khương Nhiên xoay lại – Lục Hạo đang đứng tựa lan can, ánh mắt sâu như hồ nước tối.

Cô thoáng ngập ngừng, rồi khẽ nhún vai: “Ừ. Tôi ngồi cạnh chỉ vì thầy sắp xếp thôi.”

Cậu nhìn cô chăm chú vài giây, khóe môi nhếch lên như cười như không: “Thú vị đấy.”

Nói rồi, cậu đeo tai nghe vào, bước đi trước.

Khương Nhiên đứng yên, trong lòng khẽ gợn sóng.

Lần đầu tiên, cô thấy có người nhìn thấu sự thờ ơ của mình, lại khiến tim cô lỡ nhịp như thế.

Bình Luận

1 Thảo luận