Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thầm yêu em

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-28 21:12:43
Thư viện buổi chiều yên ắng, chỉ có tiếng lật sách và ánh nắng dịu len qua ô cửa sổ, chiếu nghiêng xuống bàn gỗ.

Khương Nhiên ngồi cạnh Lục Hạo, tay cầm bút, ánh mắt tập trung vào đề bài cậu vừa đưa.
Cô viết vài dòng, ngập ngừng hỏi nhỏ:
“Ở đây… có cần dùng phản ứng oxi hóa – khử không?”

Lục Hạo nghiêng người, tay cầm bút chì gõ nhẹ xuống giấy.
“Ừ, nhưng trước tiên phải xác định được chất khử, chất oxi hóa. Cậu đang nhầm ở đây.”

Giọng cậu thấp, trầm ấm, gần đến mức hơi thở như lướt qua mái tóc cô.
Khương Nhiên giật mình, tim đập nhanh, vội lùi lại một chút.

“À… hiểu rồi…” – cô lí nhí.

Lục Hạo hơi nhướng mày, ánh mắt như đang cười:
“Khó lắm sao?”

Cô lập tức cúi xuống, tóc dài rủ che nửa khuôn mặt, giọng nhỏ như muỗi:
“Không có…”

Không có gì, chỉ là mỗi lần cậu đến gần, cô thấy bản thân yếu đuối đi.
Một cảm giác lạ lẫm len vào lòng — vừa muốn trốn tránh, vừa muốn dựa vào.

Hai người học đến gần một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tham-yeu-em&chuong=5]

Khi ánh nắng ngoài cửa đã ngả vàng, Khương Nhiên đặt bút xuống, thở ra nhẹ nhõm.
“Xong rồi… hình như hiểu rồi.”

“Ừ, lần này khá hơn.” – Lục Hạo thu dọn sách, đưa mắt nhìn cô.
“Giữ thói quen này đi, cậu có tiềm năng.”

“Thật không?” – cô ngẩng lên, trong ánh mắt thoáng chút tia sáng.

Lục Hạo khẽ gật, khóe môi cong rất nhẹ:
“Thật. Chỉ là cậu chưa tin bản thân cậu thôi.”

Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến ngực Khương Nhiên ấm lên.
Từ nhỏ đến giờ, hiếm ai từng nói với cô như vậy.

Khi ra khỏi thư viện, trời vừa tắt nắng.
Gió chiều mát rượi, mang theo mùi cây cỏ và hương hoa từ khu vườn trường.

" Cậu đi bộ?” – Lục Hạo hỏi.

“Ừ… ký túc cũng gần.”

Cậu gật đầu, đi chậm lại, bước cạnh cô.
Cả hai im lặng, nhưng không khí lại không còn ngại ngùng như trước.

Khương Nhiên khẽ liếc cậu, bắt gặp ánh nhìn nghiêng bình thản của Lục Hạo dưới ánh đèn đường.
Bỗng nhiên, cô buột miệng:
“Cậu… học giỏi thế, lại chơi nhạc giỏi, chắc được nhiều người thích lắm?”

Lục Hạo khựng lại, ánh mắt nghiêng sang, nhướng mày:
“Hửm? Cậu đang điều tra lý lịch tôi à?”

“Không, chỉ tò mò thôi…” – Cô vội lắc đầu, mặt đỏ ửng.

Cậu bật cười khẽ, giọng như đùa:
“Cũng có vài người.”
Rồi nhìn cô, giọng nghiêm lại:
“Nhưng tôi không có hứng thú.”

Khương Nhiên thoáng ngẩn người.
“Không có ai à?”

“Không.” – Cậu đáp gọn, rồi thêm một câu như bâng quơ:
“Tôi đang bận dạy Hóa cho một người.”

Tim cô chợt đập mạnh, không hiểu vì sao mặt càng nóng hơn.

Về đến ký túc, cô quay lại chào cậu, giọng nhỏ nhẹ:
“Cảm ơn cậu nhé.”

“Ừ, mai tôi gửi thêm đề.” – Cậu đáp, giọng nhẹ như gió.
Rồi quay đi, bóng dáng cao gầy dần khuất trong ánh đèn.

Khương Nhiên đứng yên, ôm sách trước ngực.
Bỗng nhiên cô nhận ra, từ khi gặp Lục Hạo, nhịp sống của cô đã thay đổi.
Cô bắt đầu mong đợi ngày mai, mong đợi tiếng nhắn tin, mong đợi ánh mắt ấy.

Nhưng cùng lúc, một nỗi lo âm thầm dâng lên.
Cô biết, bản thân vẫn còn quá nhiều vết thương chưa lành, vẫn chưa dám mở lòng ...
Liệu cô có xứng đáng với ánh sáng ấy không?

Đêm xuống, Khương Nhiên nằm trên giường, lật điện thoại.
Tin nhắn từ Lục Hạo đến:

[Hôm nay làm tốt. Ngủ sớm.]

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng khiến cô khẽ mỉm cười.
Một cảm giác ấm áp lan khắp người, như thể cô không còn cô đơn giữa thế giới này nữa.
--

Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, cô thấy mấy ánh mắt tò mò hướng về phía mình.
Cô bạn bàn trên thì thầm:
“Nhiên, cậu với Lục Hạo học chung hả? Thấy hai người về cùng nữa.”

Khương Nhiên lắc đầu:
“Không, chỉ hỏi một số bài khó thôi.”

Nhưng lời biện minh càng khiến người khác cười mập mờ.
Cô cúi mặt, né tránh ánh nhìn.

Ở góc lớp, Lục Hạo đang lật sách. Cậu ngẩng lên, ánh mắt lướt qua cô, bình thản như không, nhưng khóe môi khẽ nhếch.

Tựa như… đang cố tình.

Và Khương Nhiên nhận ra, giữa họ đã bắt đầu một điều gì đó —
mơ hồ, nhưng không thể phủ nhận.

Bình Luận

1 Thảo luận