Tiết kiểm tra Hóa sáng hôm sau, cả lớp im phăng phắc.
Đề được phát xuống, Khương Nhiên cầm tờ giấy, hít một hơi. Những công thức, phản ứng tưởng như phức tạp giờ lại trật tự hiện ra trong đầu nhờ buổi ôn tối qua.
Bút chạy trên giấy, cô bất ngờ thấy nhẹ nhõm.
Ngồi cạnh, Lục Hạo viết thong thả, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng sớm chiếu vào nửa gương mặt cậu, bình thản mà kiêu ngạo.
Khương Nhiên cắn bút, bất giác liếc sang. Đúng lúc đó, Lục Hạo quay lại.
Ánh mắt chạm nhau.
Cô giật mình, vội cúi xuống, nhưng gò má lại nóng bừng.
Khóe môi cậu cong nhẹ, không tiếng động, chỉ như một nụ cười thoáng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tham-yeu-em&chuong=4]
Kết thúc buổi kiểm tra, thầy thu bài, thở dài: “Xem lần này các em tiến bộ đến đâu.”
Cả lớp rộn ràng bàn tán. Nhiều bạn than khó, vài bạn tự tin.
Khương Nhiên im lặng, thu dọn sách. Trong lòng, lần đầu tiên cô thấy hy vọng.
“Ổn chứ?” – giọng trầm thấp vang lên bên cạnh.
Cô ngẩng lên, thấy Lục Hạo đang đeo cặp.
“Ừm, khá ổn.” – Cô nhỏ giọng.
“Ừ.” – Cậu gật đầu, vẻ an tâm, sau đó lại lạnh nhạt như thường.
Nhưng chỉ riêng Khương Nhiên nhìn thấy được sự dịu dàng thoáng qua trong mắt cậu.
Chiều tan học, Khương Nhiên đi bộ ra cổng thì một chiếc xe hơi dừng lại.
Người phụ nữ bước xuống, trang phục sang trọng, giày cao gót gõ đều trên nền gạch. Đó là mẹ kế của cô – bà Lâm.
“Nhiên, lên xe.” – Giọng bà không có chút ấm áp, lạnh nhạt như mệnh lệnh.
Ánh mắt học sinh xung quanh lập tức đổ dồn. Xe sang, mẹ đẹp, học sinh mới – quả là chủ đề để bàn tán.
Khương Nhiên mím môi, không nói gì, lặng lẽ bước lên xe.
Qua ô cửa kính, cô thoáng thấy Lục Hạo đứng cách đó không xa, ánh mắt u tối nhìn theo.
Trong xe, bà Lâm liếc cô, giọng trách: “Hôm qua mẹ nghe nói con lại bị điểm thấp môn Toán. Đừng làm mất mặt nữa, lo mà học đi.”
Khương Nhiên nắm chặt tay, im lặng.
“Em trai con, chỉ mới lớp 8 thôi mà đã được giải Nhì Toán thành phố. Con nhìn lại mình xem.”
Lời so sánh như kim châm, nhưng Khương Nhiên chỉ cúi đầu, mặt lạnh lùng.
Bà Lâm thấy thái độ ấy, bực dọc nhưng không nói thêm.
Xe dừng trước cổng nhà. Khương Nhiên xuống, bóng lưng gầy nhỏ bước nhanh vào trong, không ngoái lại.
Đêm hôm ấy, trong căn phòng tối, Khương Nhiên ngồi bên bàn học, mở vở Hóa.
Cô nhớ đến nụ cười thoáng qua của Lục Hạo lúc sáng, nhớ đến giọng trầm trầm: “Tin tôi đi.”
Đột nhiên, khóe mắt cô ươn ướt.
Cô vội dụi mắt, khẽ lẩm bẩm: “Đừng yếu đuối… không ai quan tâm đâu.”
Nhưng chính vào lúc đó, điện thoại rung lên.
Tin nhắn:
[Ngày mai sau giờ học, ở thư viện. Tôi có vài bài hay cho cậu.]
Là Lục Hạo.
Khương Nhiên ngẩn người, rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười hiếm hoi, mềm mại mà cay đắng.
Có lẽ… vẫn có người để ý.
Ngày hôm sau, như hẹn, cô đến thư viện.
Lục Hạo đã ngồi chờ, tay gõ nhịp trên mặt bàn. Thấy cô, cậu chỉ vào chỗ bên cạnh.
“Đến trễ một phút.”
Khương Nhiên cắn môi. “Xin lỗi.”
“Ha, đùa chút thôi.” – Cậu nói, mắt cong cong, dường như có chút ánh sáng dịu dàng.
"Mặt lại đỏ hết rồi."
Khương Nhiên cúi đầu, che giấu đi đôi má ửng đỏ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra, có lẽ Lục Hạo không chỉ là “học thần” lạnh lùng, mà còn là người duy nhất nhìn thấy sự yếu đuối mà cô cố che giấu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận