Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thầm yêu em

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-10-02 15:25:20

Buổi sáng thứ Hai, sân trường ướt đẫm sương, hàng cây phượng rủ xuống những giọt nước long lanh.
Khương Nhiên bước vào lớp với gương mặt bình thản, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Lục Hạo thì khác — ánh mắt cậu dõi theo cô suốt, mỗi cử động nhỏ đều khiến tim cậu rung lên.

Tiết Hóa đầu tiên, cô ngồi im ghi chép, thỉnh thoảng hơi chau mày vì bài giảng quá nhanh.
Lục Hạo ở hàng sau, nghiêng người, nhẹ giọng:

"Cậu chưa hiểu phần điện phân, đúng không?”

Khương Nhiên khẽ gật đầu, không quay lại.
Cậu mỉm cười:

“Tan học tôi giảng cho, đừng từ chối.”

Lời nói ấy mang theo chút ép buộc dịu dàng.
Cô không trả lời, nhưng khóe môi khẽ cong lên.
---

Giờ tự học buổi chiều, lớp học im lặng, chỉ có tiếng bút chạy trên giấy.
Lục Hạo kéo ghế ngồi cạnh cô, bắt đầu giảng bài. Giọng cậu trầm, ấm, vừa nói vừa ghi lại từng bước rõ ràng.

Khương Nhiên chăm chú nhìn, đôi khi ngước lên bắt gặp ánh mắt cậu, tim cô bỗng lỡ nhịp.
Lục Hạo chợt dừng bút, nghiêng đầu:

“Cậu biết không, khi tập trung như vậy, cậu rất đẹp.”

Cô sững người, vành tai ửng đỏ, vội quay đi:

“Đừng nói linh tinh.”

“Tôi nói thật.” – Cậu cười, đôi mắt cong cong vẻ trêu đùa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tham-yeu-em&chuong=9]


Cô cúi xuống, tiếp tục ghi chép, nhưng bàn tay run nhẹ.
---

Chiều tan học, Khương Nhiên gấp sách, định về thì điện thoại rung.
Là mẹ kế gọi:

“Đi chợ về nấu cơm ngay, mẹ bận không về được. Đừng có mặt nặng mày nhẹ.”

Cô khẽ đáp “Vâng” rồi cúp máy, ánh mắt chùng xuống.
Lục Hạo đứng bên cạnh, nghe thấy, chau mày:

“Lại bắt cậu làm việc à?”

Cô gượng cười:

“Không sao, quen rồi.”

“Cậu không nên chịu đựng một mình.” – Cậu khẽ nói, giọng kiên định. – “Nếu mệt, cứ nói với tôi.”

“Cậu giúp được gì chứ?” – Cô khẽ hỏi, ánh mắt thoáng buồn.

“Tôi không thể thay cậu sống, nhưng tôi có thể cùng cậu đối mặt.” – Cậu đáp, đôi mắt kiên nghị.

Khương Nhiên im lặng.
Giữa sân trường đầy gió, tim cô run rẩy — không phải vì lạnh, mà vì có ai đó thật sự muốn bước vào thế giới vốn cô đã khóa chặt từ lâu.

---

Tối hôm ấy, khi cô về đến nhà, mẹ kế đã đi chơi, em trai thì bày bừa khắp phòng khách.
Cô cắm cúi dọn dẹp, nấu ăn, lòng nặng trĩu.
Đang lúi húi trong bếp, tiếng chuông cửa vang lên.

Cô ngạc nhiên, mở cửa — là Lục Hạo.
Cậu đứng trước hiên, tay cầm túi trái cây và sách vở:

“ Biết người lớn không có nhà, mà cậu nói cần người giảng bài, nên.. tôi đến đây.”
"Có lí do hoàn toàn chính đáng."

Cô mở to mắt:

"Cậu… sao biết nhà tôi?”

“Theo định vị lớp trưởng gửi.” – Cậu đáp tỉnh bơ. – “Không định mời tôi vào nhà sao?”

Cô ngần ngại, rồi khẽ né sang một bên.

Căn nhà nhỏ, đồ đạc lộn xộn, màu sắc hơi ảm đạm.
Lục Hạo nhìn quanh, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn lại.
Cậu chưa từng nghĩ, cô gái trầm tĩnh ấy lại sống trong không gian thiếu hơi ấm như vậy.

"Cậu làm việc nhà một mình thế này suốt ư?” – Cậu hỏi nhỏ.

Cô gật, cúi đầu, giọng bình thản:

"Từ khi mẹ mất, bố bận đi công tác. Mẹ kế không thích tôi, nên… quen rồi.”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng mỗi từ như một nhát dao.
Lục Hạo im lặng, chỉ bước tới gần, khẽ đặt tay lên vai cô:

"Từ nay có tôi rồi.”

Khương Nhiên khẽ giật mình, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt chân thành, ấm áp của cậu.
Tim cô như tan chảy, đôi má lại đỏ bừng.

“Đừng nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm.” – Cô nhỏ giọng, nhưng đáy mắt khẽ run.

"Tôi muốn cậu hiểu lầm thật.” – Lục Hạo mỉm cười. – “Vì tôi nghiêm túc.”

Khương Nhiên im lặng, rồi quay đi, tiếp tục dọn bàn ăn.
Nhưng bước chân nhẹ hơn hẳn.
Lần đầu tiên trong bao năm, căn nhà này không còn quá lạnh.

---

Tối đó, họ cùng ngồi học, cùng ăn bữa cơm đơn giản.
Lục Hạo kể về ước mơ làm nhạc sĩ, cô nghe, đôi mắt sáng lên.
Giữa hai người, khoảng cách từng bước được xóa nhòa.

Khi tiễn cậu ra cửa, Khương Nhiên khẽ nói:

> “Cảm ơn… vì đã đến.”

Lục Hạo cúi đầu, khẽ chạm trán cô, giọng trầm ấm:

"Tôi sẽ còn đến nhiều lần nữa.”

Ánh đèn đường chiếu xuống, gió nhẹ lay tóc, tim cô đập mạnh.
Lần đầu tiên, cô không muốn từ chối cảm xúc đang lớn dần trong lòng.

Bình Luận

1 Thảo luận