Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thầm yêu em

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-28 14:32:59
Tan học chiều, sân trường nhuộm một màu cam nhạt. Học sinh tản ra theo từng nhóm, vài bạn còn nán lại để tập thể dục hay trò chuyện.

Khương Nhiên thu dọn sách vở, định ra về thì nghe mấy bạn nữ bàn tán:

“Cậu nghe chưa? Phòng nhạc hôm nay có buổi tập của ban band trường đấy!”
“Lục Hạo chơi guitar chính, nghe nói cậu ấy từng thắng cả giải thành phố cơ.”
“Ôi, nhìn cậu ấy lạnh lùng thế thôi, chứ lúc cầm đàn… đẹp trai khỏi bàn luôn!”

Tiếng cười ríu rít kéo theo bước chân vội vã.

Khương Nhiên vốn không quan tâm, nhưng không hiểu sao chân cô lại dừng lại, tim khẽ động. Cô do dự vài giây, rồi cầm cặp rẽ sang khu phòng nhạc.

Cánh cửa gỗ hé mở. Bên trong, tiếng guitar vang lên – không ồn ào, mà dịu dàng như gió lướt qua mặt hồ.

Khương Nhiên nín thở, ghé mắt nhìn.

Trên sân khấu nhỏ, Lục Hạo ngồi ghế cao, ngón tay lướt trên dây đàn. Gương mặt cậu nghiêng nghiêng dưới ánh đèn vàng, vẻ tập trung đến mức cả không gian như chỉ còn lại âm nhạc.

Một thoáng, Khương Nhiên ngẩn người. Cô chưa từng nghĩ, người lạnh nhạt trong lớp lại có thể chơi đàn với tất cả tâm hồn như thế.

Bất giác, trái tim đập nhanh.

“Đứng ngoài nhìn bao lâu rồi?”

Giọng trầm cắt ngang suy nghĩ.

Khương Nhiên giật mình, phát hiện Lục Hạo đã dừng đàn, ánh mắt sâu thẳm hướng thẳng ra cửa.

“À… tôi… đi ngang qua thôi.” – Cô lúng túng, định quay đi.

“Đã đến rồi thì vào.” – Cậu bình thản nói, gõ nhẹ dây đàn. – “Nghe một đoạn, không tính phí.”

Khương Nhiên ngập ngừng, cuối cùng bước vào. Tiếng đàn lại vang lên, lần này dịu dàng hơn, như cố ý chiều lòng người nghe.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tham-yeu-em&chuong=3]


“Hay không?” – Lục Hạo hỏi, mắt vẫn đặt trên đàn.

“…Ừm. Rất hay.” – Khương Nhiên đáp thật lòng.

Cậu khẽ cong môi, nhưng không nói thêm.

Sau khi tập xong, cả ban band giải tán. Chỉ còn hai người trong phòng.

Lục Hạo cất đàn, ngẩng lên: “Ngày mai có bài kiểm tra Hóa. Cậu ôn đến đâu rồi?”

Khương Nhiên chớp mắt. “Được một chút.”

“Không giống.” – Cậu nhìn thẳng vào mắt cô. – "Cậu hiểu công thức, nhưng lúc thầy gọi lại rối. Thiếu tự tin.”

Khương Nhiên mím môi, không phản bác được.

Lục Hạo bước đến gần, dừng lại ngay cạnh bàn. “Tối nay tôi rảnh. Muốn học cùng không?”

Khương Nhiên sững người, trái tim đập loạn. Cô vốn không giỏi từ chối, lại còn bị ánh mắt kia làm dao động.

“Ừm.. được.” – Cô khẽ gật.

Khóe môi Lục Hạo nhếch lên, ánh mắt thoáng qua chút gì đó như thỏa mãn.

Tối hôm ấy, Khương Nhiên mang sách sang thư viện. Không ngờ, Lục Hạo đã ngồi sẵn, còn chuẩn bị cả vở nháp.

“Ngồi đây.” – Cậu chỉ ghế bên cạnh.

Khương Nhiên khẽ ngồi xuống.

Hai tiếng sau, từ chỗ mơ hồ, cô đã dần nắm được các dạng bài. Mỗi khi viết sai, Lục Hạo không trách, chỉ cúi người kề sát, kiên nhẫn giảng lại.

Khoảng cách gần khiến Khương Nhiên đỏ mặt liên tục. Cô phải giả vờ chăm chú nhìn giấy mới che đi sự lúng túng.

Đến khi kết thúc, Lục Hạo khép sách, giọng bình thản: “Mai kiểm tra, cậu sẽ ổn thôi. Tin tôi đi.”

Khương Nhiên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu. Trong đó không còn vẻ xa cách, mà ấm áp đến mức khiến cô tim run lên.

“Ừ, tôi sẽ cố.”

Rời thư viện, gió đêm thổi mát rượi.

Khương Nhiên ôm chặt cặp, thầm nghĩ: Mình chưa bao giờ cảm thấy… an toàn thế này.

Nhưng ngay sau đó, nỗi bất an quen thuộc lại trỗi dậy. Cô nhớ đến ngôi nhà lạnh lẽo, nhớ đến người mẹ kế luôn lạnh nhạt, nhớ đến ánh mắt thờ ơ của cha mỗi lần đi công tác về vội.

Đừng mơ mộng quá, Khương Nhiên. – Cô tự nhắc mình. – Mọi thứ tốt đẹp đều không thuộc về mày.

Còn Lục Hạo, đi cạnh bên, chỉ khẽ liếc sang. Nhìn gương mặt cô dưới ánh đèn, cậu thầm nghĩ: Cô gái này… dường như có rất nhiều bí mật.

Bình Luận

1 Thảo luận