Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LIÊN NƯƠNG

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-03-08 18:34:32
“Tướng quân võ nghệ cao cường, chi bằng giết tên cẩu Hoàng đế, đến lúc đó liên kết với đám tôi tớ cũ lật đổ Quý Nguyễn, rồi giả vờ bắt cóc Hoàng hậu, uy hiếp đám lão thần của Quý Nguyễn, vậy chẳng phải sẽ dễ dàng có được thiên hạ này sao?”

Trong lúc nói chuyện, đích tỷ khẽ hôn lên môi Quý Nguyễn.

Chiêu Lăng đỏ mắt, không còn chút kiềm chế và lý trí của một vị tướng quân nữa.

Ta tiếp tục ở bên cạnh hắn ta châm dầu vào lửa: “Huống chi Quý Nguyễn háo sắc đa tình, sau này nhan sắc Hoàng hậu tàn phai, ai có thể bảo vệ nàng chu toàn?

“Tướng quân, chỉ có ngài mới có thể bảo vệ được Liên nương.”

“Giao Liên nương cho người khác, ngài thật sự yên tâm sao?”

“Chẳng lẽ ngài trở về Thịnh Đô từ ngàn dặm xa xôi, đi vào cung chỉ để nhìn Liên nương từ xa một lần thôi sao?”

“Đám cựu thần ngày trước của ngài đang bị Quý Nguyễn đàn áp, bọn họ đều đang chờ ngài.”

“Chỉ cần hôm nay ngài lặng lẽ giết Quý Nguyễn, trong cung đại loạn, chẳng phải là thời cơ tốt để ngài tạo dựng thế lực hay sao?”

Hắn ta rơi xuống từ trên cao, vốn dĩ là người thất ý, không chịu nổi việc bị ta đả kích, giây tiếp theo đã cầm dao từng bước từng bước tiến đến chỗ Quý Nguyễn.

Đối diện nhau, trong mắt Quý Nguyễn tràn đầy sự kinh ngạc.

Tuy rằng Quý Nguyễn chinh chiến nhiều năm, nhưng so với một thiếu niên tướng quân như Chiêu Lăng thì vẫn kém hơn, rất nhanh đã bại trận.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-n-n-ng&chuong=10]


Hắn ta la hét kêu cứu giá, nhưng bốn phía sân viện không một bóng người.

Chỉ có đích tỷ cười hiền từ.

Chiêu Lăng một đao đâm chết Quý Nguyễn, chết ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, ta dùng dao găm kề lên cổ Chiêu Lăng.

“Tên tặc nhân to gan, dám cả gan ám sát Bệ hạ, ngươi đáng tội gì?”

Đích tỷ lập tức sợ hãi ngay cả sắc mặt cũng không giữ được, ngã ngồi xuống đất: “Người đâu mau hộ giá, cứu mạng!”

Trương tiên sinh dẫn người xông ra.

Chiêu Lăng muốn phản kháng, dao của ta lập tức dùng lực, rạch da thịt hắn ta.

“Dao đã kề lên cổ rồi, tướng quân sẽ không thật sự cho rằng, ta không thể làm gì ngài chứ?”

Thật sự cho rằng mười mấy năm sống trong quân doanh của ta là vô ích sao, trước đây ta kiêng dè tính mạng của Tiểu Đào và Lưu thẩm, giờ người thân không còn bị người ta khống chế, ta chỉ cần thích gì làm đó mà thôi.

Có người chống lưng cho ta, ta chỉ việc bắt cá mò tôm, không chút kiêng dè giống như năm xưa.

Chiêu Lăng có ngu ngốc đến đâu, lúc này cũng nhìn ra ta và đích tỷ là một bọn, khuôn mặt hắn ta từ kinh ngạc nghi ngờ, rồi đến không thể tin được, cuối cùng chỉ còn một nụ cười khổ.

Lúc bị áp giải đi, Chiêu Lăng luyến tiếc nhìn hài nhi trong lòng đích tỷ một lần.

Đến giờ hắn ta vẫn còn cho rằng hài tử đó là của hắn ta.

Ta chỉ muốn cười, lại muốn nói hắn ta đáng đời.

Nhân quả luân hồi, kiếp này hắn ta tự nguyện gục ngã trong kế sách của ta và đích tỷ, giây cuối cùng bị giam cầm cũng không thốt ra nửa lời.

Trương tiên sinh dẫn theo thân vệ quỳ trước mặt đích tỷ: "Vi thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng hậu giáng tội."

Đích tỷ lau đi vệt nước nơi khóe mắt, đỡ Trương tiên sinh dậy.

"Xin tiên sinh hãy đứng lên, sau này bổn cung và hài nhi còn phải nhờ cậy tiên sinh.”

"Dù cho bệ hạ đã đi rồi, nhưng triều đại có tiên sinh trấn giữ, bổn cung rất yên tâm.”

Ta dùng khăn lụa lau đi vết máu trên chuôi dao, phát hiện ánh mắt của Trương tiên sinh mỗi khi nhìn đích tỷ đều mang theo ba phần kiềm chế và nhẫn nhịn. Ta đột nhiên bật cười, thì ra là vậy.

Cách giải của ván cờ này chưa bao giờ là Quý Nguyễn.

Sự thay đổi triều đại cũng không phải dựa vào hắn ta.

Đích tỷ đúng là thông minh hơn ta quá nhiều.

Mà tiểu ngoại sanh của ta kia, sau này chắc chắn là hài nhi thông minh nhất thế gian, bắt cá có khi ta còn phải nhờ nó nhường ta ấy chứ.

Thật là, ta lại sắp trở thành người ngốc nhất nhà rồi.

Một tháng sau, đích tỷ đưa ta đi gặp một người.

Không ngờ lại là Trần phu nhân đã bị chặt tay chân.

Nàng nói, tính mạng của Trần phu nhân vẫn luôn được giữ lại vì ta.

13

Đến năm thứ hai, tiểu ngoại sanh loạng choạng, miễn cưỡng học được cách đi.

Đích tỷ gọi Trương tiên sinh, dẫn chúng ta cùng nhau đi dã ngoại.

Nàng may cho ta bộ y phục mới, cung trang màu mạ non khoác lên người, nhìn một cái lại không hài lòng lắm, cuối cùng lấy từ trong hộp ra hai chiếc trâm ngọc hòa điền, cài giúp ta.

Lúc này mới nói một câu: "Đẹp."

Tiểu ngoại sanh ở bên cạnh vỗ tay phụ họa: "Đẹp, đẹp."

Ta không quen lắm với hương thơm trên váy lụa, bất chợt hắt xì một cái.

Vô cùng nghiêm túc nói: "Đích tỷ, bộ đồ này bắt cá không tiện lắm, có thể đổi lại không?"

Trương tiên sinh khẽ ho hai tiếng, lúc này mới vào điện: "Nương nương, xe ngựa rời cung đã chuẩn bị xong."

Hắn không nói còn mang theo một người.

Bên bờ ao cỏ xanh, ta xắn tay áo rộng lên, mò cá dưới sông, ánh mắt ta sáng lên, giơ con cá lên: "Đích tỷ, cá chép, buổi trưa có thể thêm món rồi!”

Chỉ có tiểu ngoại sanh ở bên cạnh vỗ tay.

Trương tiên sinh và đích tỷ cùng nhau đi thật xa.

Hắn trói Chiêu Lăng vào khung gỗ ở đằng xa, cùng đích tỷ chơi ném phi tiêu.

Chiêu Lăng bị rút lưỡi, cắt gân tứ chi.

Ô ô ô kêu lên, không bao lâu thì phát ra tiếng rên hừ hừ.

Đích tỷ vui vẻ ôm lấy Trương tiên sinh: "Ta trúng rồi, trúng rồi."

(HOÀN)

-------+++-------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận