Chiều hôm đó, trời đổ nắng vàng rực. Ánh sáng rọi xuống hành lang, phủ lên đôi vai mảnh mai của Khương Nhiên một màu ấm áp lạ thường.
Cô vừa tan học, đang chuẩn bị về thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
“Khương Nhiên, đợi đã.”
Cô quay lại — Lục Hạo đang đứng dưới gốc cây bàng, balo vắt hờ một bên vai, nụ cười nhẹ nơi khóe môi.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, in lên gương mặt cậu, khiến đôi mắt ấy càng thêm sâu.
"Có chuyện gì sao?” – Cô nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió.
"Có.” – Cậu bước lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước. – “Tôi muốn hỏi… cậu có coi tôi là đặc biệt không?”
Cô hơi sững lại.
Trái tim khẽ đập nhanh.
Lục Hạo nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
“Tôi biết cậu luôn tự lập, luôn giấu mọi tổn thương trong lòng.
Nhưng Khương Nhiên à, cậu không cần phải mạnh mẽ một mình nữa.
Tôi muốn là người cùng cậu chia sẻ mọi thứ, từ bài kiểm tra đến bữa cơm, từ nụ cười đến nước mắt.”
Cô cúi đầu, ngón tay khẽ siết quai balo.
Trước đây, mỗi khi nghe những lời như vậy, cô sẽ cười trừ rồi bước đi.
Nhưng hôm nay, lòng cô lại run rẩy thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tham-yeu-em&chuong=10]
"Nếu tôi nói… tôi chưa chắc chắn về cảm xúc của mình thì sao?” – Cô khẽ hỏi.
“Thì tôi sẽ chờ.” – Cậu đáp không do dự. – “Chờ đến khi cậu sẵn sàng.”
Cô ngẩng lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong vắt ấy, bỗng nhiên muốn thử thách một chút:
“Cậu thích tôi thật à? Thích một người khó gần, ít nói, lại hay đỏ mặt như tôi?”
Lục Hạo khẽ cười, ánh mắt như mang theo nắng:
“Tôi thích chính vì cậu là cậu.
Cậu lạnh nhạt, nhưng lòng lại ấm.
Cậu ít nói, nhưng mỗi lời đều thật.
Cậu đỏ mặt… càng khiến tôi muốn bảo vệ.”
Lời nói ấy khiến mặt Khương Nhiên đỏ bừng thật sự.
Cô nghiêng đầu, vén ngọn tóc bên gò má, giọng nhỏ như thì thầm:
“Nếu bây giờ tôi nói… tôi cũng không muốn từ chối, thì sao?”
Lục Hạo bước lên nửa bước, nghiêng người nhìn cô, giọng khàn khàn:
“Thì cậu là bạn gái tôi.”
Cô bật cười, đôi mắt cong cong như trăng non:
“Ai bảo tôi đồng ý đâu?”
“Ánh mắt cậu nói rồi.” – Cậu đáp, môi khẽ nhếch.
Gió chiều thổi qua, tóc cô khẽ bay, đôi má hồng lên.
Khương Nhiên nhìn cậu, khẽ thở dài, nửa như trách móc nửa như dịu dàng:
“Thôi được. Coi như tôi… thử yêu cậu một lần.”
“Không cần thử.” – Lục Hạo nắm tay cô, ánh mắt rực sáng. – “Là thật.”
Cô nhìn bàn tay đan chặt của hai người, lòng ấm lên như có ánh nắng tràn vào.
Lần đầu tiên, cô không sợ nữa.
Không sợ cô đơn, không sợ tổn thương.
Bởi vì, có người đang cùng cô bước đi.
---
Tối hôm đó, trong nhật ký của mình, Khương Nhiên viết:
“Ngày hôm nay, tôi học được rằng…
Dù cuộc sống có bao nhiêu góc tối,
vẫn sẽ có một người mang theo ánh sáng đến bên mình.”
---
Một tuần sau, trong buổi biểu diễn văn nghệ của trường, Lục Hạo ngồi giữa sân khấu, tay ôm đàn guitar, ánh đèn chiếu rọi lên gương mặt nghiêm túc.
Bài hát cậu viết riêng cho Khương Nhiên — dịu dàng, ấm áp như lời tỏ tình bằng âm nhạc.
Khi tiếng đàn vang lên, Khương Nhiên đứng dưới khán đài, mắt khẽ rưng rưng.
Cô hiểu, mình đã không còn là cô gái chỉ biết chịu đựng nữa.
Bên cạnh cô, đã có người sẵn sàng cùng cô đối mặt với cả thế giới.
---
Cuối buổi, họ cùng bước đi dưới hàng cây.
Khương Nhiên nghiêng đầu, giọng trách móc:
“Cậu chơi nhạc giỏi thế, định dùng âm nhạc để dụ ai khác đúng không?”
“Dụ ai cũng không bằng cậu.” – Lục Hạo đáp, rồi khẽ siết tay cô.
“Tôi chỉ viết nhạc cho người tôi yêu.”
Cô bật cười, ngón tay khẽ đan chặt hơn.
Lần này, cô không né tránh nữa.
Ánh chiều tà phủ lên hai bóng hình đan vào nhau — dịu dàng, ấm áp, như một lời hứa vĩnh cửu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận