Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LIÊN NƯƠNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-03-08 18:32:40
Đến khi ta dẫn người trở lại nhà tranh, sắc mặt Chiêu Lăng đã trắng bệch như tuyết, nước mưa làm nhòe vết máu dưới thân hắn ta, không bao lâu vết thương lại rỉ máu, rồi lại bị làm nhòe, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Hắn ta thật là biết hành hạ bản thân, nếu không phải ta thấy hắn ta vẫn còn tác dụng thì đã sớm lột da rút gân hắn ta ra rồi, đỡ tốn công.

Ta và đại thúc giúp đỡ cùng nhau nhấc cây gỗ lên, để sang một bên, rồi đỡ Chiêu Lăng đến một góc tránh mưa, do bị đè quá lâu giờ đây chân hắn đã máu thịt lẫn lộn.

"Chắc là không giữ được rồi."

"Tiểu nương tử, tướng công nhà ngươi mà mất chân thì sau này hai người biết sống thế nào?"

Ta không thích nhiều lời, nhưng ta không ngờ rằng Chiêu Lăng cũng không hề phản bác, thật quái lạ.

Sau khi đại thúc rời đi, ta cởi áo ngoài giúp Chiêu Lăng băng bó vết thương.

Bỗng dưng hắn ta nói một câu.

"Hình như tên của quân sư là Tĩnh Uyển."

Rồi hắn ta nắm lấy tay ta, từ trên cao nhìn xuống.

"Đợi qua cơn hoạn nạn này, bản tướng sẽ gây dựng lại sự nghiệp, nhất định sẽ cho quân sư một danh phận."

Ta ngơ ngác nhìn Chiêu Lăng.

Trong nháy mắt, những ký ức bị chôn vùi trong lòng bị lật tung lên.

Khi đó ta vừa mới chia ly cùng đích tỷ, vất vả cõng Quý Nguyễn loạng choạng từng bước, gắng sức đưa hắn ta vào miếu hoang, tạm thời có chỗ che mưa chắn gió.

Đồ cúng và tiền hương hoả trong miếu, ngay cả lớp sơn son thếp vàng trên tượng Phật đều bị dân chúng đi qua cậy lấy.

Ta nhìn thấy thế thì rất tức giận.

"Sao những người này đến cả sơn son thép vàng của Bồ Tát cũng phải cậy đi, trời cao sẽ trách phạt đó."

Quý Nguyễn mỉm cười dịu dàng.

"Sẽ không trách tội đâu, đợi sau này cuộc sống tốt hơn rồi, sẽ có tín đồ đến đắp lại kim y cho Bồ Tát.”

"Thần Phật sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này."

Hắn ta lại nói: "Cô nương đã cứu tại hạ, Tử Nguyễn không biết lấy gì báo đáp. Nếu có một ngày Tử Nguyễn có tiền đồ, nhất định sẽ cho cô nương mười dặm hồng trang, mũ phượng khăn choàng.”

Tử Nguyễn là biểu tự của hắn ta hay như tên thật của hắn ta, không giống kẻ thảo khấu chốn lục lâm một chút nào.

Ta lắc đầu theo bản năng: "Không được, ta phải đợi đích tỷ đến đón, đích tỷ đã nói sẽ nhanh chóng đến đón ta."

Nhưng ta đã không đợi được đích tỷ.

Cũng không đợi được mũ phượng khăn choàng của Quý Nguyễn, chỉ có một tờ chiếu thư sắc phong không tình nguyện.

Lời hứa hẹn khi nam nhân thất thế là thứ không thể tin nhất.

Lúc này hắn ta dùng lời ngon tiếng ngọt chẳng qua chỉ đang muốn dụ dỗ ngươi chịu khổ cùng hắn ta. Bây giờ hắn ta chọn ngươi là vì trước mặt hắn ta chỉ có ngươi, hắn ta không có lựa chọn nào khác.

Ta không muốn làm dự bị của bất kỳ ai, Liên Thảo hay là Tĩnh Uyển đều chỉ có thể là độc nhất vô nhị, không thể làm dự bị cho người khác.

"Trong lòng tướng quân chỉ có Liên phu nhân, hà tất phải nói những lời tốt đẹp này với ta. Ta sẽ không bỏ rơi ngài, sau này nếu ngài thực sự muốn báo ơn, chi bằng cho ta cái mạng này?"

Ta vô cùng nghiêm túc nhưng hắn ta chỉ cho rằng ta đang nói đùa.

11

Đích tỷ được sắc phong, cả nước ăn mừng.

Đây là chuyện vui đầu tiên sau khi Quý Nguyễn trở thành tân đế, tuy tổ chức có phần tiết kiệm, nhưng cũng rất náo nhiệt.

Sau khi chân của Chiêu Lăng lành lại, chúng ta đã trở về Thịnh Đô.

Nhìn cuộc sống của bách tính ngày một tốt hơn, ta chọc ghẹo hắn ta.

"Tướng quân, lúc trước các người tụ tập ở đất Bắc, tự phong làm vương, là vì cái gì?”

Thế sự mấy phen xoay vần, quyền dục làm lu mờ tâm trí, có mấy người giữ được sơ tâm.

Ban đầu hắn ta chỉ không quen với sự chuyên chế của lão Hoàng đế, nhưng sau đó, hắn ta vẫn đi theo con đường cũ.

Những chuyện sát hại bách tính, hắn ta đã làm không ít.

Đếm ngày, tiểu điệt tử của ta cũng sắp chào đời rồi.

Dạo gần đây Thịnh Đô rất náo nhiệt, không ít bách tính dựng sạp, bắt đầu làm những công việc buôn bán nhỏ.

-------+++-------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận