Chương 23: Không chỗ giải oan
Cảnh quay dẫm mặt kết thúc có vẻ thuận lợi, nhưng ngay khi đạo diễn Triệu Hạ hô “Cắt!”, Phạm Hân đã chạy đến chỗ ông như thể đi kiện, đầy căm phẫn chỉ vào Tân Án và nói: “Cô ta cố ý nhéo chân tôi! Đạo diễn phải làm chủ cho tôi!”
Đạo diễn Triệu Hạ nghe xong liền thấy đau đầu, nhưng trước mặt bao nhiêu người, ông cũng không thể làm ngơ: “Nhéo cô chỗ nào?”
“Cẳng chân! Tôi cảm thấy thịt ở chân mình sắp bị cô ta nhéo rớt ra rồi!” Phạm Hân nói đến đây thì giọng điệu trở nên ủy khuất, rõ ràng là cô ta chưa từng chịu khổ sở như vậy.
“Thôi được rồi, để bác sĩ đến xem.” Đạo diễn Triệu Hạ đành phải bảo trợ lý gọi bác sĩ đoàn phim đến.
Bác sĩ kiểm tra qua loa cẳng chân Phạm Hân, phát hiện chỉ có một chút vết đỏ mờ, căn bản không hề nghiêm trọng như cô ta nói. Phạm Hân cảm thấy những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thật sự rất đau! Chắc là do lâu quá nên vết thương mới mờ đi đấy!” Phạm Hân cố gắng biện minh.
Bác sĩ đành phải qua loa bôi cho cô ta chút dầu xoa bóp cho xong chuyện.
“Bác sĩ, tiện thể cho tôi xin ít thuốc trị sẹo luôn đi.” Lúc này, Tân Án, với dấu giày hằn rõ trên mặt, cũng bước tới.
“Sao lại bị dẫm đến mức này?” Bác sĩ nhìn vết hằn trên mặt Tân Án mà giật mình, đây rõ ràng không phải là động tác diễn qua loa bình thường.
“Trời ơi, mặt chị của tôi mà bị thương thì làm sao bây giờ, chị ấy là diễn viên đó!” Triệu Hi đúng lúc xuất hiện, lớn tiếng nói: “Dẫm nhẹ nhàng bình thường thì làm sao mà để lại vết đỏ được, phải dùng lực mạnh cỡ nào mới có thể dẫm thành như vậy chứ!”
Nghe Triệu Hi nói vậy, Phạm Hân cảm thấy những nhân viên công tác xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt khác thường.
“Tôi không có! Tôi chỉ làm động tác giơ chân lên tạo dáng thôi mà!” Phạm Hân cố gắng cãi lại.
“Tạo dáng mà có thể dẫm thành ra thế này? Khó trách chị của tôi phải túm lấy chân cô, nếu không túm lại có phải là cô định dùng hết sức lực dẫm thật không! Cô còn ở đó kêu la vì bị nhéo có chút xíu!” Tân Án nghe vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Hi, cô không ngờ cô trợ lý nhỏ này lại ăn nói sắc sảo đến vậy.
“Tôi không có! Chân tôi cũng rất đau!” Phạm Hân vẫn cố cãi.
Tân Án tiến lên, giả bộ áy náy nói: “Chắc là do Phạm tiểu thư nhập vai quá, đúng là vì bị dẫm đau quá nên tôi mới không chịu được, dù sao tôi cũng chỉ mới vào nghề, vẫn chưa muốn hủy hoại khuôn mặt của mình. Vì thế tôi mới túm lấy chân cô, thật xin lỗi, nếu cô muốn bồi thường tổn thất, có thể liên hệ với người đại diện của tôi.
Phạm Hân thật sự nghẹn uất, trong lòng có nỗi khổ không thể nói thành lời. Lời nói của Tân Án chẳng khác nào khẳng định lỗi sai về phía cô ta! Rõ ràng cô ta chỉ dùng lực có năm giây, vậy mà đã bị Tân Án túm chặt chân!
Những nhân viên công tác ở hiện trường đều hiểu rõ sự tình. Nhìn vết hằn trên mặt Tân Án thì biết, đúng là giống như Tân Án nói, nếu Tân Án thật sự nhéo mạnh Phạm Hân, thì vết thương của cô ta không thể chỉ mờ nhạt như vậy được. Vết đỏ trên chân Phạm Hân hiện tại trông có vẻ đã tan gần hết.
[Dẫm lên mặt nữ minh tinh, quá ác độc đi!] Đó là suy nghĩ chung của mọi người ở hiện trường.
“Được rồi, được rồi, hai người mau đi bệnh viện kiểm tra đi, hôm nay kết thúc công việc.” Triệu Hạ không muốn bộ phim của mình biến thành màn đấu đá giữa hai nữ diễn viên, đến lúc đó bị tung lên mạng thì thật mất mặt. Ông vội vàng giải tán đám đông.
Trở lại khách sạn, Triệu Hi xót xa lấy đá chườm lên mặt cho Tân Án.
“Yên tâm đi, tôi không sao, vết này chắc ngày mai là hết thôi.” Tân Án nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Hi, an ủi.
Triệu Hi vẫn không nguôi giận: “Không thể nào! Em tận mắt nhìn thấy, cái cô Phạm Hân kia dẫm mạnh tay lắm luôn.”
“Nhưng Phạm Hân nói cũng đúng mà, tôi đúng là có nhéo chân cô ta.” Tân Án nói thật.
“Nhéo thì sao chứ, đáng đời!” Triệu Hi hừ lạnh một tiếng.
Tân Án cảm thấy cô trợ lý nhỏ này thật sự rất thú vị. Cô phải dỗ dành một hồi mới khiến Triệu Hi nguôi giận.
Lúc này, chắc chắn Phạm Hân đang rất khổ sở. Phương pháp mà Tân Án vừa dùng chính là một trong những cách thẩm vấn tù binh rất phổ biến ở kiếp trước của cô. Tân Án dùng lực khéo léo để nhéo, nên không chỉ không để lại vết thương dễ thấy, mà còn khiến người bị nhéo càng lúc càng đau đớn hơn…
Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của Phạm Hân, Tân Án không khỏi bật cười.
Những ngày tiếp theo, lịch quay không còn cảnh nào có Phạm Hân nữa. Nghe nói cô ta đã xin nghỉ phép. Những cảnh quay gần đây chủ yếu là cảnh học đường của Tân Án và Lê Vu Tình. Lịch quay của Tân Án cũng không dày đặc, mỗi ngày chỉ có hai, ba cảnh, nên cô có thêm thời gian rảnh rỗi để rèn luyện thân thể. Lâm Tương thì vẫn biệt tăm biệt tích, không hề xuất hiện.
Trong thời gian này, Tân Án và Lê Vu Tình ngày càng thân thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chan-ong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-an-em-trong-show-truyen-hinh&chuong=23]
Lê Vu Tình là một người rất nghiêm túc với diễn xuất, thường xuyên tìm Tân Án để bàn bạc về kịch bản. Tân Án thấy Lê Vu Tình khá đáng yêu, còn Lê Vu Tình thì cảm thấy Tân Án là người ngoài lạnh trong nóng. Cứ như vậy, cả hai dần trở nên thân quen.
“Không ngờ cậu lại đi cái show 《Đào Hoa Nguyên Ký》 đó!”
Nghe Tân Án nhắc đến chương trình, Lê Vu Tình kinh ngạc nhảy dựng lên: “Trước đó chương trình cũng tìm đến tớ đó, nhưng cậu biết tớ rồi đấy, tớ có biết gì về kỹ năng sinh tồn đâu, người đại diện của tớ sợ tớ làm chuyện ngốc nghếch gì đó, nên đã giúp tớ từ chối rồi.”
“Từ chối cũng tốt, thật ra cũng chán lắm.” Tân Án thẳng thắn nhận xét.
“À mà, tớ nghe nói Hứa Lị Lị cũng ở đó đúng không? Cô ta thế nào rồi?” Lê Vu Tình tò mò hỏi.
Lúc này Tân Án mới biết, hóa ra Lê Vu Tình và Hứa Lị Lị vốn là “oan gia ngõ hẹp”. Trước đây, hai người từng cạnh tranh một vai diễn. Lê Vu Tình vốn đã vượt qua vòng thử vai và được chọn một cách công bằng, nhưng Hứa Lị Lị lại dùng thủ đoạn, chen ngang cướp vai của Lê Vu Tình. Sau đó, Lê Vu Tình nhận một bộ phim khác, bất ngờ nổi tiếng.
Kể từ đó, hai người luôn bất hòa.
“Chắc là thảm lắm.” Tân Án nhớ lại dáng vẻ chật vật của Hứa Lị Lị trên thuyền, bình luận.
“Vậy thì tốt rồi, cậu lợi hại như vậy, nhất định phải giúp tớ "ngược" cô ta thật mạnh nhé!” Lê Vu Tình hào hứng nói.
Rất nhanh, lại đến ngày ghi hình tiếp theo của 《Đào Hoa Nguyên Ký》. Vừa trở lại căn nhà gỗ nhỏ quen thuộc, việc đầu tiên Tân Án làm là đi thăm “đàn gà cưng” của mình. Thấy hai chú gà vẫn khỏe mạnh, cô mới yên tâm.
“Lần này không có nhiệm vụ gì sao ạ?” Tân Án hỏi đạo diễn Lương Việt.
“Khụ khụ, đừng có vội chứ.” Lương Việt cười gượng, trời mới biết mấy ngày qua tổ đạo diễn đã họp bàn nát nước bao nhiêu lần để lên kế hoạch cho phần ghi hình tiếp theo.
Vốn dĩ, 《Đào Hoa Nguyên Ký》 là một chương trình thực tế mang năng lượng tích cực, mục đích là để khách mời cùng nhau xây dựng một mái nhà lý tưởng. Nhưng mọi thứ giờ đã đi chệch hướng, biến thành cuộc đối đầu giữa tổ sản xuất và Tân Án. Các khách mời khác thì mất hết động lực tham gia.
Đặc biệt là, thế lực chống lưng Hứa Lị Lị vẫn không ngừng gây khó dễ, muốn tổ chương trình tạo cơ hội để Hứa Lị Lị tỏa sáng, hoặc là sắp xếp để Hứa Lị Lị được sinh tồn cùng Tân Án.
Những ý tưởng này đều bị Lương Việt bác bỏ ngay lập tức. Dựa vào tính cách của Tân Án, chắc chắn cô sẽ chẳng thèm để ý đến Hứa Lị Lị. Trần Tiệp ít nhất còn giữ phong độ quân tử, chứ Tân Án thì không bao giờ.
Lương Việt: [Con cưng của tôi mà bị liên lụy thì sao!!!]
Cuối cùng, sau nhiều tranh cãi bất phân thắng bại, tổ sản xuất đành quyết định nghĩ cách để các đội khác cùng nhau tìm đến chỗ Tân Án. Trong quá trình tìm kiếm Tân Án, các đội khác cũng có thể ghi lại được một số cảnh sinh hoạt thường ngày.
Vì thế, hai đội chơi còn lại đều nhận được bản đồ, trên đó đánh dấu vị trí hiện tại của cả ba đội, mục đích là để mọi người có thể thuận lợi tìm được Tân Án.
“Tuyệt vời! Chúng ta mau thu dọn đồ đạc trong phòng thôi!” Tưởng Bạch Thanh vừa cầm bản đồ đã hào hứng nói.
Hà Thư cũng có cùng ý tưởng. Hai người nhanh chóng phối hợp với nhau, hỏa tốc thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Vì an toàn, cả hai quyết định không đi vào rừng sâu, dù sao vị trí của họ cũng ở gần bờ biển, chỉ cần đi dọc bờ biển khoảng bốn, năm tiếng là có thể đến nơi.
Trong khi đó, ở đội ba người, đúng như dự đoán, lại xảy ra mâu thuẫn. Hứa Lị Lị nhất quyết không chịu đi tìm Tân Án.
“Sao cứ phải là chúng ta đi tìm cô ta chứ? Chẳng lẽ không thể để cô ta đến tìm chúng ta sao? Vị trí của chúng ta đẹp như vậy, lại còn có cá nữa!” Hứa Lị Lị bất mãn nói.
“Cô dựa vào cái gì mà nghĩ người ta phải đến tìm cô?” Lâm Thi Quý giờ đã chẳng còn nể nang gì Hứa Lị Lị nữa, thẳng thắn đối đáp.
“Cô…!”
“Tôi và Thi Quý đã quyết định sẽ đi.” Trần Tiệp quay trở lại phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ý tứ rất rõ ràng: “Hai chúng tôi sẽ đi, cô muốn đi hay không thì tùy.”
Hứa Lị Lị nhìn hai người kia kiên quyết thu dọn đồ đạc, biết rằng mình không thể thay đổi được quyết định của họ, đành phải cắn môi, quay về phòng mình thu dọn hành lý.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận