Chương 25: Nước dừa nấu cá
Cuối cùng thì Tân Án cũng trở về từ biển, chiếc túi lưới của cô căng phồng, đựng đầy ắp chiến lợi phẩm. Lương Việt kinh ngạc nhìn Tân Án đổ hết đồ trong túi ra, cứ như thể họ đang ở một nhà hàng buffet hải sản cao cấp vậy. Nào là bào ngư, tôm hùm, hải sâm, ốc biển, cá biển, thứ gì cũng có.
“Cái này… dễ bắt vậy sao?” Lương Việt không khỏi nghĩ, cảm giác như chỉ cần có tay là bắt được hết.
Tân Án lấy một thùng nước biển để giữ cho đám hải sản tươi sống. Nếu cô đoán không nhầm, Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư chắc chắn sẽ tìm đến cô. Đó là lý do vì sao hôm nay cô đã cố tình bắt nhiều hải sản hơn bình thường.
Tân Án vốn muốn ăn món gà nấu nước dừa, nhưng hiện tại cô vẫn muốn giữ lại đàn gà mái để lấy trứng, nên tiếc không nỡ ăn thịt chúng. Vì vậy, cô quyết định dùng cá thay thế, làm món cá nấu nước dừa.
Đầu tiên, cô làm sạch cá, cắt thành từng miếng vừa ăn, rồi ướp với muối và tiêu xay. Sau đó, cô khoét một lỗ nhỏ trên đầu trái dừa, bỏ cá đã ướp vào bên trong, rồi đặt lên lửa nấu chín. Cá biển hoang dã có vị tươi ngon đặc biệt, cách chế biến đơn giản nhất này sẽ giữ được hương vị tự nhiên của cá, hòa quyện cùng vị ngọt thanh của nước dừa, tạo nên một món ăn vừa thanh đạm vừa đậm đà.
Trong khi Tân Án bắt đầu chương trình ẩm thực của mình, đạo diễn cũng mở rộng tầm mắt quan sát. Ông cố gắng lờ đi cái bụng đang réo òng ọc vì đói, chuyển sang theo dõi tình hình của đội hai người.
Đội hai người hiện tại đang không được tốt cho lắm. Dù trên bản đồ có vẻ như họ chỉ ở ngay bãi cát bên kia, nhưng khoảng cách thực tế lại không hề nhỏ. Hai người đã đi bộ từ sáng sớm, mà mới chỉ đi được một nửa đường. Tất nhiên, một phần cũng vì họ cứ đi một đoạn lại nghỉ ngơi một chút.
“Cứu mạng… mệt quá!” Tưởng Bạch Thanh cầm nốt ngụm nước cuối cùng trong bình, uống cạn rồi ngồi phịch xuống bãi cát.
“Mới đi được có một nửa thôi đó.” Hà Thư cũng nhìn về phía trước, nơi chân trời xa xăm, thở dài.
“Cậu nói xem, lỡ như chúng ta đến mà chị Án không chào đón thì sao?” Tưởng Bạch Thanh lo lắng hỏi, nhìn dáng vẻ xinh đẹp tự tại của Tân Án, cô vẫn có chút bất an rằng Tân Án sẽ không chịu nhận họ vào đội.
“Chúng ta cố gắng giúp chị ấy làm việc, chắc là được thôi mà.” Hà Thư an ủi.
“Đúng rồi, chúng ta mau đi thôi, đến đó xem có gì có thể giúp được.” Tưởng Bạch Thanh nghe vậy lại có thêm động lực, đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Đến lúc này thì ngay cả đạo diễn cũng thấy thương cảm cho họ, hy vọng họ có thể sớm tìm được Tân Án.
Còn về đội ba người, sau khi bàn bạc chán chê từ sáng sớm, cuối cùng họ quyết định ăn trưa xong sẽ lên đường. Trước khi đi, Trần Tiệp còn tranh thủ bắt hết đám cá trong “hồ bơi” tạm thời của họ, tốn của anh không ít thời gian. Thế là, đội ba người cũng lỉnh kỉnh thùng nước, hành lý, bắt đầu hành trình cậy nhờ đầy gian nan.
“May mà cậu thông minh vớt hết đám cá đi. Đến lúc đó nếu không ăn hết thì chúng ta còn có thể giúp chị Tân Án.” Lâm Thi Quý khen ngợi Trần Tiệp: “Vất vả cho cậu rồi.”
“Không sao đâu, đằng nào không lấy thì cũng bỏ phí.” Trần Tiệp ngây ngô cười.
“Mấy con cá này… các cậu không định chia cho người khác chứ?” Hứa Lị Lị hỏi với vẻ mặt kỳ lạ.
“Thế thì sao?” Lâm Thi Quý hỏi ngược lại.
“Cá này là lương thực duy nhất của chúng ta trong ba ngày tới đó! Sao có thể tùy tiện cho người khác được?” Hứa Lị Lị lớn tiếng nói. Dù mỗi lần ăn cá ở đây cô đều ngán đến tận cổ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể đem nguồn lương thực quý giá của mình dâng không cho người khác.
“Cô đi tìm người ta giúp đỡ, còn muốn tay không bắt sói trắng à?” Lâm Thi Quý mỉa mai nói.
Nhưng Hứa Lị Lị vẫn không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Lâm Thi Quý, cô vẫn tiếp tục phân tích theo ý mình: “Chúng ta đi, tuy nói là tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng chẳng phải vì bên cô ta có nhiều đồ ăn nên chúng ta mới đến sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chan-ong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-an-em-trong-show-truyen-hinh&chuong=25]
Hơn nữa, chúng ta thêm ba người nữa cũng là giúp cô ta còn gì, nếu không có bạn đồng hành giúp đỡ, một mình cô ta sống sao nổi?”
Trần Tiệp và Lâm Thi Quý nghe xong chỉ biết nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ cạn lời.
Hứa Lị Lị đúng là ngốc nghếch đến mức không thể hiểu được, người ta – Tân Án – đã sống thoải mái dễ chịu ở đây hai mùa rồi, đâu phải chỉ vì có nhiều đồ ăn. Năng lực của bản thân cô ấy mới là quan trọng nhất. Vậy mà Hứa Lị Lị lại cho rằng họ tìm đến Tân Án chỉ vì bên kia có nhiều vật tư.
[Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói.] Lâm Thi Quý thầm nghĩ.
“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, mấy con cá này là tôi vớt được, tôi có quyền quyết định.” Trần Tiệp không muốn nói nhiều thêm, xách thùng nước đi thẳng.
Nhưng Hứa Lị Lị vừa nghe đã nổi đóa: “Anh có ý gì? Đây là vật tư chung của cả đội, cái gì mà của anh?”
“Vậy thế này đi.” Trần Tiệp quay đầu lại: “Tôi chia cho cô một phần ba số cá này, cô tự ở lại đây mà sống, tự mình đi mà vớt cá.”
“Anh!” Hứa Lị Lị tức giận đến đỏ cả vành mắt, không ngờ Trần Tiệp, người luôn giữ phong thái lịch thiệp, lại có thể nói chuyện với cô như vậy.
“Đi thôi.” Lâm Thi Quý biết cảnh cãi nhau này chắc chắn sẽ bị cắt bỏ khỏi chương trình. Để tránh cho đội của họ không có chút hình ảnh nào lên sóng, Lâm Thi Quý đành nhẫn nhịn cho xong chuyện.
Nói xong, hai người bỏ đi, Hứa Lị Lị tất nhiên không dám ở lại một mình, đành mặt mày xám xịt lủi thủi đi theo.
Trong khi đó, Tân Án vẫn đang tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh của mình. Cô ăn no, rồi lại ngủ một giấc trưa.
[Thật sự là Tân Án sống thư thái nhất.] Lương Việt thầm nghĩ, nghe tiếng đạo diễn ở tổng bộ đang nổi giận quát mắng đội ba người vì cãi nhau, cô cảm thấy mình quá may mắn khi được đi cùng đội của Tân Án.
Buổi chiều, vì hải sản vẫn còn đủ ăn cho một bữa nữa, Tân Án không xuống biển nữa. Thời tiết hiện tại vẫn còn khá lạnh, cô không muốn bị cảm lạnh ở đây. Vì vậy, cuối cùng Tân Án quyết định vào rừng sâu tiếp tục khám phá, nếu may mắn bắt được thêm một con gà rừng nữa thì tốt.
Cô đến chỗ bẫy đã đặt, kiểm tra và gia cố lại bẫy, rồi bắt đầu đi về hướng bắc.
Khu rừng rậm này quả nhiên là một kho báu. Tân Án mới đi được một đoạn đã phát hiện ra cây sắn trên mặt đất. Đây là loại cây có nhiều tinh bột và rất giàu năng lượng. Cô lấy con dao nhỏ ra, cắt cành, rồi đào sắn lên. Để phòng hờ phía sau còn tìm được thứ gì khác, lại sợ sọt không đủ chỗ chứa, Tân Án chỉ đào khoảng năm sáu củ sắn rồi dừng tay, đồng thời đánh dấu vị trí lại.
Tiếp tục đi sâu vào rừng, Tân Án còn may mắn tìm thấy bụi ớt hiểm dại, mọc thành từng chùm, ngoài ra còn có đọt mây, một loại rau dại giàu dinh dưỡng, và cả cây sả, có thể dùng làm gia vị. Có thể nói, chuyến đi này thu hoạch bội thu. Sọt của Tân Án đã đầy ắp đồ.
Lương Việt đi phía sau nhìn dáng vẻ mạnh mẽ, bước đi vững chãi của Tân Án, thậm chí có cảm giác như đang nhìn một người dân bản xứ thực thụ.
Đang lúc Tân Án cúi người hái ớt hiểm, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ từ phía không xa truyền đến. Tân Án lần theo tiếng động nhìn sang, thì thấy đội hai người, Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư, đang trong tình trạng vô cùng chật vật.
“Đã bảo cậu đi dọc bờ biển rồi mà cứ nhất định đòi vào rừng cây. Đấy, thấy chưa, ngoài mấy cái bánh mì ra thì có tìm được cái gì đâu, còn lạc mất phương hướng nữa chứ.” Tưởng Bạch Thanh nhỏ giọng oán trách.
Hà Thư cũng rất xấu hổ, anh vốn nghĩ đi dọc đường trong rừng có thể tìm được chút gì đó mang đến cho Tân Án, ít nhất cũng không đến tay không mà đi nhờ vả người ta. Nhưng kết quả càng đi càng sâu, cuối cùng lại lạc đường.
“Hai vị?” Tân Án cất tiếng hỏi, nhắc nhở sự hiện diện của mình.
“Tân Án!!!” Tưởng Bạch Thanh mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh, nhào về phía Tân Án. Hà Thư cũng rụt rè đi theo sau.
“Hai người lạc đường sao?” Tân Án hỏi.
“Đúng vậy, may mà gặp được chị.” Tưởng Bạch Thanh cảm động muốn khóc: “Chúng em nhặt được rất nhiều bánh mì nhỏ, còn có… gạo nữa!”
“Đúng đúng đúng, ở đây có nhiều đồ ăn lắm, chị cũng đến tìm đồ ăn hả?” Hà Thư hỏi, tranh công khoe với Tân Án ba lô bánh mì nhỏ và gạo mà họ nhặt được.
Khụ… Tân Án nên nói thế nào đây. Cô hình như không mấy khi ăn đồ ăn vặt mà tổ chương trình phát cho thì phải.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận