Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sơn Tầm Phong

Chương 10- Chúng tôi là bạn trong sáng

Ngày cập nhật : 2025-05-05 15:23:39
Khi tôi còn nhỏ, những cô gái con nhà giàu trong phim truyền hình đều kiêu ngạo, tự phụ và vô lý. Khi tôi lớn lên, đứa trẻ con nhà giàu ngoài đời thực thường là những người hay tò mò và cũng chẳng có khái niệm gì về gia thế của mình.
Dù Mạnh Tầm chỉ là đầu bếp, cô ấy vẫn có thể thoải mái nắm tay Mạnh Tầm, ngồi trên ghế sofa, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng để tránh hơi lạnh từ điều hòa. Sau đó, cô ấy chớp đôi mắt y hệt nhân vật nam chính trong mấy câu chuyện phiếm mà cô từng kể, rồi khẽ nâng cằm lên:
“Cô mau nói cho tôi biết đi, tôi thật sự rất muốn biết.”
Mạnh Tầm biết phải trả lời thế nào bây giờ? Cô không muốn để lộ chuyện này, vậy làm sao có thể nói ra? Nhưng nếu không kể gì cho Lan Sương thì chắc chắn cô ấy sẽ không buông tha. Trong lúc tuyệt vọng, cô đành phải nói dối:
“Tôi gặp anh ấy khi đi làm thêm ở hiệu sách. Hôm đó anh ấy mượn quyển Kiêu hãnh và định kiến.”
Vẫn là lời nói dối cũ rích đó.
“Kiêu hãnh và định kiến?” Lan Sương nhướn mày. “Khi nào thì anh ấy bắt đầu thích đọc tiểu thuyết lãng mạng rồi vậy? Với lại, hai người mới gặp nhau ở hiệu sách, muốn trở thành bạn bè thì cũng phải có thời gian chứ? Tôi muốn nghe lý do tại sao hai người lại thân nhau.”
Đây là một câu chuyện dài, liên quan đến thẻ sinh viên, sách tiếng Bồ Đào Nha, vô số cuộc gọi, tin nhắn và những lần gặp mặt.
Lúc ấy Mạnh Tầm không nghĩ gì cả, nhưng giờ bị Lan Sương hỏi dồn, mọi ký ức bỗng trở nên mơ hồ.
Cô chỉ nói đại rằng mình gặp anh ấy ở nhà bà Annie, rồi sau đó hai người trò chuyện vài lần.
“Anh ba tôi từng nói chuyện với rất nhiều người, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy chủ động kết bạn với ai cả.” Lan Sương rõ ràng không tin, nhưng lại tò mò: “Tính cách của anh ấy khó chịu vậy, sao cô lại muốn làm bạn với anh ấy?”
“Tính cách khó chịu?” Tuy có thành kiến, nhưng Mạnh Tầm vẫn nghiêm túc nói:
“Anh ấy là người có tính khí tốt nhất mà tôi từng gặp. Keith… ừm, tôi chưa từng thấy anh ấy mất bình tĩnh bao giờ.”
“Cô nghĩ mất bình tĩnh là phải quát tháo lên à?”
“Không phải sao?”
“Cô không biết có những người đáng sợ mà chẳng cần nổi giận à? Chỉ cần nhìn cô bằng ánh mắt đó, là đủ khiến cô lạnh sống lưng. Cô không hiểu mình sai ở đâu, nhưng từ đó về sau nói chuyện đều phải dè chừng. Chính là cái kiểu khí chất khiến người khác không dám thở mạnh ấy. Anh ấy luôn thích dùng ánh mắt dọa người khác.”
Nói tới đây, Lan Sương nhớ lại ánh mắt Lan Trác Phong nhìn mình, rùng mình một cái rồi nhún vai: “Đáng sợ thật.”
Mạnh Tầm thấy Lan Sương như vậy thật dễ thương. Tuy trong lòng Lan Sương cảm thấy Mạnh Tầm chắc chắn đã quen biết Tam ca từ lâu, nhưng cô cũng không vạch trần. Ai từng tiếp xúc với Tam ca đều ít nhiều có lợi ích liên quan, đó là điều ai cũng biết. Dù vậy, Mạnh Tầm lúc này lại chẳng muốn nói thêm gì nữa. Thật ra, khi cô bước xuống lầu và nhìn thấy người anh trai luôn giữ vẻ cao ngạo kia ngồi dưới đất, cô đã không kiềm được mà thốt lên chửi thề. Đến giờ bình tĩnh lại mới phát hiện, trong mối quan hệ này, dường như chính Tam ca là người bận lòng hơn.
Từ hôm nay trở đi, Lan Sương có vẻ đã kéo Mạnh Tầm về phe mình, nói:
“Tuần sau tôi sẽ dẫn Giang Chỉ đến gặp cô.”
"Giang Chỉ là ai ?”
“Giang Chỉ, bạn thân của tôi, mắc bệnh cuồng yêu.”
Lan Sương muốn đặc biệt giới thiệu Giang Chỉ cho Mạnh Tầm. Cô ấy lại yêu rồi.
Mạnh Tầm thầm nghĩ: chẳng lẽ người cô ấy thích là Tam thiếu gia?
“Tôi và Tam thiếu gia chỉ là bạn bè bình thường, hoàn toàn trong sáng. Tôi không muốn bạn thân của cô,tiểu thư Giang hiểu lầm đâu.”
“Cô đang nói gì thế?” Lan Sương khẽ cười. “Cô ấy sợ anh ba tôi. Người cô ấy thích là bạn của anh ba, Chu Hoài Lộ.”
Hơn nữa, có vẻ như anh ba tôi chưa bao giờ có ý giữ gìn sự trong sáng trong mối quan hệ ấy cả. Lan Sương không dám nói tiếp nửa câu sau.
Hai người trò chuyện tới tận đêm khuya. Ban đầu là về Lan Trác Phong, rồi chuyển sang đồ ăn, sau đó là chuyện trên trời dưới đất. Mạnh Tầm vốn là người khép kín, từ nhỏ đã không có bạn bè, mà đây lại là lần đầu tiên cô được trò chuyện vui vẻ lâu đến vậy kể từ năm mười tám tuổi. Cuối cùng, Lan Sương và tài xế đưa cô trở lại trường.
Đã hơn mười giờ tối, trong trường không còn ai, nhưng Hoành Cầm vẫn rực rỡ ánh đèn. Lan Sương nắm tay Mạnh Tầm ngồi vào trong xe:
“Hẹn gặp lại tuần sau nhé, hoặc nếu trưa nào không có tiết thì đến tìm tôi, tôi rảnh rỗi lắm.”
Có hai người, một trong xe, một đứng ngoài, hai bàn tay nắm chặt đặt trên cửa kính xe.
Mạnh Tầm nói:
“Vậy thứ sáu được không? Hôm đó tôi không có lớp. Chúng ta có thể đến nhà bà Annie làm bánh, rồi cùng nhau ăn.”
“Vậy thì nhất trí nhé!”
Xe lăn bánh, tài xế đưa Lan Sương rời đi. Mạnh Tầm quay người đi về ký túc xá thì bất ngờ trông thấy Trần Nghị.
Trần Nghị đứng trong màn đêm, ánh mắt lướt qua chiếc Rolls-Royce màu đen vừa đi khuất, rồi quay sang nhìn cô:
“Sao cậu về muộn vậy? Ai đưa cậu về thế?”
Nói gì bây giờ? Liên quan gì đến anh?
Một vài sinh viên đi ngang qua liếc nhìn về phía này. Những ai không rõ chuyện cứ tưởng Mạnh Tầm gây họa gì, bị Trần Nghị bắt gặp tại trận. Mạnh Tầm liếc qua anh ta, xoay người định rời đi thì lại bị chặn lại.
“Sao cậu lạnh nhạt với tôi thế?”
Trần Nghị tỏ ra uất ức:
“Lúc nãy tôi thấy cậu đứng cạnh xe nói chuyện tạm biệt với ai đó, nhìn chẳng có chút thái độ gì giống với bây giờ cả.”
“Vậy thì tôi phải đối xử với anh thế nào?” Mạnh Tầm hỏi lại, “Tôi đã nói ngay từ đầu là không muốn quen biết anh. Không chỉ hôm nay.”
Quả thật, ngay trong thư viện, cô đã nói rõ là không cần làm quen. Đâu phải hôm nay mới nói. Trần Nghị sững người trước lời phản bác thẳng thừng. Sau một lúc im lặng, anh ta nói bằng giọng khinh khỉnh:
“Nếu tôi có chiếc Rolls-Royce đó, liệu cậu có chủ động làm quen với tôi trong thư viện không?”
Đừng tranh luận đúng sai với kẻ ngốc. Đừng tranh luận đúng sai với kẻ ngốc. Đừng tranh luận đúng sai với kẻ ngốc.
Mạnh Tầm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu ba lần. Sau ba giây im lặng, cô bình thản nói, vẻ mặt trống rỗng:
“Ồ, vậy thì anh đi mua đi. Rồi đến làm quen với tôi.”
Cô biết rõ nhất cách đâm trúng tim đen người khác. Không cần giải thích nhiều, cũng chẳng cần chứng minh bản thân không phải kiểu người như anh ta nói. Để anh ta tự bực tức đi. Mạnh Tầm xoay người bước đi, bỏ mặc Trần Nghị đứng đó giậm chân tức tối. Nếu thật sự có tiền như vậy thì đã mua từ lâu rồi! Không, ý cô ấy là gì? Cô ấy chỉ đang khinh thường mình thôi sao? Tuy không quá giàu, nhưng nhà anh ta cũng có công ty ở Hương Sơn Áo. Đã bao giờ anh ta bị người khác coi thường đến mức này chứ? Trần Nghị nhìn theo bóng lưng Mạnh Tầm:
“Rồi cậu sẽ hối hận.”
Khi Mạnh Tầm về đến ký túc xá, mẹ cô gọi điện tới.
Nếu sớm nửa tiếng, cuộc gọi này đã đến lúc cô còn đang ở nhà Lan Sương. Mà nếu mẹ cô biết, chắc chắn mẹ sẽ lo lắng. Mạnh Tầm thở phào, bước ra ban công, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ rồi nhấn nút nghe máy.
“Tiền bồi thường cho bà nội con đã trả hết rồi.”
“Vậy con sẽ về sớm để đưa mẹ đến bệnh viện hẹn bác sĩ”
“Sức khỏe mẹ thật ra vẫn ổn. Chủ yếu là khoản tiền này mẹ đã chuyển vào thẻ cho con. Nghe nói năm hai có thể con không xin được ký túc xá, phải ở trọ ngoài. Chỗ nào cũng cần tiền.”
“Chuyện đó để sau. Bệnh của mẹ phải chữa khỏi trước.” Mạnh Tầm cúi đầu, giọng khẽ khàng:
“Con không muốn sống mà không còn người thân trên đời này.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó thở dài, như thể vừa đưa ra quyết định lớn:
“Thật ra mẹ chưa từng nói sự thật với con. Giờ bà nội mất rồi, mẹ sẽ nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/huong-son-tam-phong&chuong=10]

Cha con vẫn còn sống, ông ấy đang ở Hương Sơn Áo.”
“Ồ.” Mạnh Tầm khẽ đáp, dường như không hề ngạc nhiên.
“Con không thấy bất ngờ sao?” Mẹ cô hỏi: “Con vẫn còn cha đấy.”
Mạnh Tầm hiểu rõ, mẹ cô làm vậy là bởi không muốn sống mà không có ai thân thích trên đời. Nhưng trong vòng tròn thân thuộc của bà, người thân duy nhất chỉ có con gái và bà ngoại. Còn người đàn ông không chung thủy ấy dù còn sống, thì đã sao?
“Thật ra, con hy vọng mẹ đừng nói cho con biết, bởi vì sống chết của ông ta không liên quan gì đến con.” Sau khi Mạnh Tầm nói xong, cô mới nhận ra giọng điệu của mình không được tốt lắm. Cô không thể cư xử với mẹ như một đứa con hư, vì trong thâm tâm cô yêu mẹ. Cô không muốn mất mẹ nên dịu giọng lại: “Mẹ à, chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của riêng mình thôi. Mình nên buông bỏ một số thứ, đừng mãi ảo tưởng nữa.”
Mẹ cô thở dài ở đầu dây bên kia, rồi cố lảng sang chuyện khác: “Mẹ chẳng ảo tưởng gì cả. Mẹ không nghĩ đến ông ấy đã lâu rồi. Mẹ chỉ muốn nói cho con biết thôi. Sắp đến Quốc khánh rồi, phải không?”
Mạnh Tầm gật đầu, rồi trò chuyện đôi câu. Khi họ cúp máy thì đã nói chuyện được nửa tiếng. Còn về người cha trong điện thoại, Mạnh Tầm nghĩ đến những mẩu báo mà mẹ thỉnh thoảng sưu tầm và cất trong ngăn kéo. Tên gọi của người đó và công ty trong ảnh. Mẹ cẩn thận như vậy, sao có thể không biết chứ?
Vài ngày trôi qua yên bình. Đến giờ đến thăm Annie vào thứ Sáu, Mạnh Tầm bị giảng viên gọi đến văn phòng. Giảng viên chỉ vào máy tính: “Lại đây, xem thử người trong này có phải là em không.”
Mạnh Tầm bước lên trước, cúi đầu nhìn vào màn hình. Đó là video giám sát cảnh Lan Sương đưa cô về nhà vào cuối tuần. Tuy nhiên, video chỉ quay được hình ảnh Mạnh Tầm, còn người ngồi trong xe thì không thấy rõ là nam hay nữ. Vì vậy, khi cô ấy nói trong xe có một người phụ nữ, giảng viên đã nheo mắt nhìn cô.
“Trong video giám sát chỉ thấy một chiếc xe sang, em bước xuống từ đó.” Giảng viên nói, “Tôi biết hoàn cảnh gia đình em, vậy hãy nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mạnh Tầm hơi nhíu mày. Cô biết ai là người tung tin này, nhưng không ngờ một người lại có thể đê tiện đến mức đó.
“Em biết không, trong trường đang lan truyền tin đồn rằng em là…” Giảng viên dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhà trường yêu cầu tôi nói chuyện với em. Dù em có thiếu tiền đi nữa thì cũng không thể làm chuyện sai trái. Những chuyện như vậy là phạm pháp, là vô đạo đức.”
“Cô ơi, em nói rồi, người trong xe là con gái, cô ấy là chủ chỗ em làm thêm vào cuối tuần,” Mạnh Tầm thấy thật nực cười, “Em sẽ không vì tiền mà bán rẻ nhân cách đâu.”
“Thật sao?” Giảng viên mở một đoạn video giám sát khác.
“Đây là đàn ông hay phụ nữ?”
Đó là ngày cô phát hiện Keith chính là Lan Trác Phong, đang trên đường đi taxi trở về. Vừa xuống xe thì một chiếc Rolls-Royce dừng lại không xa, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô. Mạnh Tầm chỉ biết anh đã theo xe taxi, nhưng không biết rằng sau khi cô xuống xe, anh vẫn đứng đó nhìn theo.
Lúc ấy là ban đêm, chỉ thấy có một người đàn ông bước ra từ ghế sau, lắc điếu thuốc rồi tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn về cổng trường, tóc xõa xuống. Ngoài Lan Trác Phong ra, còn ai có khí chất quý phái mà giản dị đến vậy?
Video khá mờ, chỉ thấy lưng anh, còn biển số xe thì bị một tán cây lớn che mất. Nhưng dù video có mờ thế nào, khí chất cao quý của anh cũng không thể bị che giấu. Anh không ở lại lâu. Hút xong điếu thuốc thì lên xe rời đi.
Giảng viên dừng video, hỏi: “Một kẻ mê xe sang như thế, em còn muốn chối cãi gì nữa?”
“Viết cho tôi một bản tự kiểm điểm.”
“Tự kiểm điểm ạ? Em đâu làm gì sai, sao phải viết?” Mạnh Tầm không tin nổi. Viết tức là thừa nhận. Cô không ngu đến vậy. Cô lý luận: “Chỉ vì người kia hút thuốc trước cổng trường thì đâu thể chứng minh em quen biết anh ta. Video cũng quay rõ là em xuống từ taxi mà.”
Giảng viên nhìn Mạnh Tầm. Cô không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ bướng bỉnh.
Trong căn nhà vườn của Annie. Lan Sương ngồi trên ghế sofa, đung đưa chân, nhìn Annie đang lục đục làm món tráng miệng trong bếp, nói: “Annie, hôm nay Mạnh Tầm đến, bà đừng làm nữa.” Dù sao thì cũng không ngon, lại phí nguyên liệu.
Hôm nay Annie tô son, trang điểm, đeo chiếc vòng ngọc trai thanh nhã: “Mạnh Tầm là bạn của bà. Tuy em ấy biết làm đồ tráng miệng, nhưng bà phải tự tay làm món ngon đãi em ấy.”
Lan Sương nản lòng. Một lúc sau, cánh cửa gỗ sân sau bỗng bị đẩy ra.
“Tam ca?”
Lan Trác Phong đẩy cửa bước vào, một cơn gió lạnh ùa theo. Anh mặc chiếc sơ mi hở cổ, để lộ xương quai xanh. Sơ mi được sơ vin gọn gàng vào chiếc quần âu vừa vặn. Anh vịn khung cửa thay giày. Tóc hơi rối, đôi mắt sâu thẳm vô tình liếc vào trong nhà. Sau đó, anh gọi: “Bà ngoại, chào buổi chiều.”
Annie cũng có chút bất ngờ: “Sao hôm nay cháu lại đến?”
Lan Trác Phong cúi mắt, bình thản: “Cháu tiện đường qua đây, ghé vào thăm.”
Nếu không phải đêm đó, sau khi Lan Sương đưa Mạnh Tầm về, cô vô tình nói ra chuyện sẽ gặp Mạnh Tầm vào thứ sáu và đến nhà Annie làm bánh, thì Lan Sương đã tin lời Lan Trác Phong rồi. Có vẻ tình yêu quả thật rất huyền bí. Thường thì tam ca sẽ biết cô đang giở chiêu trò. Nhưng giờ, có vẻ có người tình nguyện rơi vào bẫy.
Sau khi hôn má Annie chào hỏi, Lan Trác Phong vào trong, đứng cạnh Lan Sương. Trong lúc rót nước, anh hỏi bằng tiếng Quảng: “Người đó đâu rồi?”
Anh không hề che giấu gì, khiến Lan Sương mừng thầm trong bụng. Cô không muốn quá lộ liễu, chỉ bình tĩnh nói: “Cô ấy không trả lời WeChat của em.”
“Gọi lại lần nữa đi.” Lan Trác Phong lại nói: “Cô ấy có kết bạn WeChat với em chưa?”
Lan Sương gật đầu, lấy điện thoại ra, mở danh bạ bạn bè cho anh xem. Trước khi anh kịp nói lời lạnh lùng gì, cô đã lập tức làm nũng: “Em gọi liền.”
Rồi cô gọi cho Mạnh Tầm. Vừa đổ vài hồi chuông, Mạnh Tầm đã bắt máy.
“Xin lỗi, Lan Sương, hôm nay tôi không tới được.”
Không ngờ câu đầu tiên Mạnh Tầm nói lại là như vậy.
Lan Sương hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Mấy hôm trước cô đưa tôi về, trường tưởng cô là đàn ông nên bắt tôi viết bản tự kiểm điểm. Tôi không đồng ý,” Mạnh Tầm thì thầm, “Tôi nói cô là con gái, nhưng họ không tin.”
Thật ra, Mạnh Tầm đã nghĩ liệu có thể nhờ Lan Sương ra mặt giải thích không, nhưng lại nghĩ Lan Sương là người nhà họ Lan, mà người nhà họ Lan không thích phiền phức. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà phải lên tiếng giải thích, e rằng sẽ bị xem là lố bịch. Hơn nữa, nhà trường cũng chẳng muốn nghe lời giải thích nào cả. Lan Sương bật loa ngoài, cô thấy may vì đã làm thế. Bởi vì ngay khi Mạnh Tầm nói xong, điện thoại trong tay cô đã bị ai đó giật lấy dễ dàng. Rồi cô nghe thấy tam ca dịu giọng nói: “Mạnh Tầm, là tôi, Keith đây.”
Chỉ với mấy lời đơn giản, Lan Sương đã thấy nhẹ nhõm. Cô đã đúng. Bởi vì câu tiếp theo của Lan Trác Phong là:
“Anh sẽ xử lý. Không có gì to tát đâu. Đừng sợ.”

Bình Luận

1 Thảo luận