Đó là lần đầu tiên Mạnh Tầm cảm nhận được sự tàn khốc của xã hội.
Trước khi gọi điện, cô đã nói rất nhiều, và người tư vấn đã buộc cô phải viết bản tự kiểm điểm, không cho cô cơ hội thương lượng.
Vậy mà chỉ một phút sau cuộc gọi, khi cố vấn quay lại từ bên ngoài, vấn đề đã được giải quyết một cách trọn vẹn.
Mạnh Tầm chỉ nhớ là hiệu trưởng cùng trợ lý ông ta đã vội vã đến văn phòng cố vấn. Ban đầu, cố vấn có phần ngỡ ngàng, sau đó cúi đầu lễ phép nói: “Hiệu trưởng, sao ngài lại đến đây?”
“Nếu tôi không đến thì làm sao biết cô lại hống hách đến mức gây khó dễ cho một học sinh như vậy.” Hiệu trưởng chỉ tay về phía Mạnh Tầm, nói: “Đêm đó là cháu gái của giáo sư Annie đưa cô ấy về. Sao lại gán ghép cô ấy thành học sinh hư hỏng như vậy?”
“Giáo sư Annie?” Cố vấn tái mặt, nói: “Học sinh này chưa từng nói với tôi rằng cô ấy có quan hệ với nhà họ Lan.”
Hiệu trưởng liếc nhìn Mạnh Tầm rồi nói: “Em học sinh kia, em không nói với cô ấy sao?”
Cố vấn lập tức quay sang nhìn cô, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn, mong cô xác nhận để rũ bỏ trách nhiệm. Tiếc là Mạnh Tầm không phải người dễ mềm lòng, cũng chẳng phải thánh nhân. Cô hiểu rất rõ, lần này chuyện được giải quyết êm xuôi là nhờ sự can thiệp của nhà họ Lan. Nếu không, hôm nay cô đã bị ép viết bản tự kiểm điểm rồi. Cô không ngu dại đến mức khi được người ta giúp lại tỏ ra cao thượng.
“Em đã nói là có một cô gái đưa em về.” Mạnh Tầm nhìn hiệu trưởng, bình tĩnh nói: “Nhưng cố vấn không chịu nghe em giải thích.”
Hiệu trưởng liếc nhìn cố vấn, sau đó quay sang Mạnh Tầm: “Được rồi, cô Annie đã nói với tôi là cô Lan Sương đưa em về. Em cứ yên tâm học tập.”
Mạnh Tầm khẽ nói lời cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng. Cô còn chưa đi xa thì đã nghe thấy tiếng cố vấn phía sau: “Hiệu trưởng, tôi đâu biết cô ấy có quen biết nhà họ Lan. Cháu trai tôi cũng học ở đây và đã báo cáo lại với tôi. Không phải lỗi của tôi đâu. Ngài phải giúp tôi.”
“Giờ là cô phải giúp tôi thì đúng hơn!” Hiệu trưởng nổi giận: “Dù cô có năng lực đến đâu, có gọi được người nhà họ Lan đích thân gọi điện cho tôi không? Cô gây phiền phức cho tôi, thì tự đi mà giải quyết!”
Mạnh Tầm không nghe tiếp nữa vì Lan Sương đã gọi đến.
Cô vừa đi vừa nhận điện thoại.
“Hiệu trưởng đi rồi chứ?”
“Đi rồi. Tôi cũng đang ra khỏi trường.”
“Vậy đừng lo nữa. Giờ cậu đến nhà Annie được chứ? Mọi người đang chờ cậu ăn tối đấy.”
“Tôi đến liền.”
Mạnh Tầm vội vã chạy đến nhà Annie. Vừa mới bấm chuông cửa thì cánh cổng gỗ phía sân sau bật mở, một luồng gió mạnh lùa vào. Người đàn ông đẩy cửa mặc một chiếc áo sơ mi, tóc hơi dài phất phơ trong gió. Anh ta chống một tay vào cửa, đứng bên dưới mái vòm kiểu Pháp. Nền gạch lát theo phong cách đồng quê khiến anh trông càng thêm phóng khoáng và lười nhác. Anh nói nửa đùa nửa thật: “Cô Mạnh, em để tôi chờ lâu rồi đấy.”
Mạnh Tầm mang chiếc ba lô đã dùng nhiều năm trên một bên vai. Khuôn mặt trái xoan lấm tấm mồ hôi. Cô rõ ràng sửng sốt khi thấy người mở cửa. Không phải vì ngạc nhiên khi thấy anh ở đây, mà vì câu nói của anh: đang đợi cô?
“Anh Keith đang đợi tôi à?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Anh còn đợi tôi làm gì?”
Anh khẽ bật cười, né sang một bên nhường đường cho Mạnh Tầm, rồi cúi mắt mỉm cười: “Tôi muốn xem em có khóc không.”
À, thì ra là vậy. Muốn xem cô có sợ đến mức bật khóc hay không.
“Tôi giống đứa hay khóc lắm sao? Tôi đâu phải trẻ con.” Mạnh Tầm đi ngang qua Lan Trác Phong cao lớn với chiếc ba lô trên lưng. Trong mắt anh, cô thật sự giống như một đứa trẻ. Sau đó anh nghe cô nhẹ giọng hỏi lại: “Tại sao tôi phải khóc?” Cô ấy đang tự hỏi chính mình.
Không khó để hiểu tại sao cô lại tự hỏi điều đó. Vì trên đời này vẫn có người lo lắng khi thấy cô khóc, điều đó rất hiếm. Cô nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ. Từ nhỏ đã bận rộn làm thủ công kiếm tiền phụ giúp gia đình, nước mắt đối với cô là thứ vô dụng nhất. Cô sẽ không khóc chỉ vì bất kỳ chuyện gì.
Cánh cửa sân sau đã khép lại, chỉ còn ánh nắng chiếu hắt vào trong nhà. Mạnh Tầm đi đôi dép Annie mua cho cô, cúi đầu thì thầm: “Hơn nữa, chẳng phải anh Keith đã nói với tôi là không có gì nghiêm trọng sao? Anh đã giúp tôi giải quyết rồi. Cảm ơn anh.”
Cô không nói lời cảm ơn một cách trực tiếp, mà lồng ghép nó vào câu chuyện.mNgay cả cách cảm ơn của cô cũng thật khác biệt.
Cô tiếp tục bước tới phía trước, vừa đi được hai bước thì Lan Trác Phong liền đẩy cửa sổ ra. Tiếng chuông gió leng keng trong gió, giọng anh vang bên tai cô: “Em thật sự rất mạnh mẽ, nhưng không phải cứ mạnh mẽ là tốt. Em cũng có thể khóc.”
Mạnh Tầm dừng bước. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tin rằng phải ngoan ngoãn, biết điều, mạnh mẽ mới được công nhận, mới được khen ngợi.
Cô có thể khóc sao?
“Mạnh Tầm, mau lại đây,” Lan Sương gọi với, tay giơ cao một chiếc đùi gà, “Annie làm gà quay đấy.”
Mạnh Tầm nhìn sang, thấy bên cạnh Lan Sương có một cô gái xinh đẹp đang ngồi. Cô ấy mặc váy dài màu đen kết hợp với áo trắng, gương mặt thanh tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/huong-son-tam-phong&chuong=11]
Cô gái mỉm cười chào Mạnh Tuân: “Chào cậu.”
“Đây là Giang Chí.” Lan Sương ngồi xuống, giới thiệu với Giang Chí: “Đây là Mạnh Tầm, có thể sẽ là chị dâu tương lai của tôi.”
Câu nói thẳng thắn ấy khiến Mạnh Tầm sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt cô ngay lập tức nhìn về phía Lan Trác Phong, lúc này đang đứng trong bếp nói chuyện với Annie. Anh tựa lưng vào quầy bar, dáng vẻ thảnh thơi, đang nghịch chiếc dây kính của Annie. Họ vẫn đang trò chuyện, nhưng chẳng hiểu sao lại như có linh cảm, anh cũng quay sang nhìn cô. Ánh mắt họ vừa chạm nhau, Mạnh Tầm lập tức cúi đầu quay đi.
Đúng lúc đó, Giang Chí đang cắn miếng đùi gà, tâm trạng không vui, nói: “Ơ, chẳng phải vị hôn thê của Tam thiếu gia sắp được định rồi sao?”
“Thì vẫn chưa quyết định chính thức mà.” Lan Sương không ngại ngần nói thẳng trước mặt Mạnh Tầm. Cô quay đầu lại, nhìn Mạnh Tầm đầy ẩn ý: “Cậu còn nói cậu và tam ca trong sáng.Cậu không thấy vừa nãy anh ấy đích thân gọi cho hiệu trưởng à? Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ra mặt bảo vệ ai như vậy đấy.”
Mạnh Tầm còn chưa kịp hoàn hồn sau hai từ “vị hôn thê” thì lại bị thêm một đòn nữa từ Lan Sương. Điều duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này là những lời dịu dàng mà Keith đã nói qua điện thoại. Hiệu trưởng xuất hiện ngay sau khi cô vừa cúp máy, chỉ cách nhau một hai phút. Một chuyện dễ dàng như vậy, anh hoàn toàn có thể giải quyết được.
Nhưng ở Hương Sơn Aó, dù là chuyện gì, anh đều có thể làm được, chỉ là có muốn hay không. Cho nên, lời Lan Sương nói rằng đó là sự bảo vệ, thật ra không hề sai. Anh không cần phải can thiệp, càng không cần phải giúp đỡ. Nhưng anh vẫn làm.
Trong lòng cô hiểu, anh lại âm thầm giúp mình một lần nữa.
Nhưng hai chữ “bảo vệ” nghe thật xa lạ. Cô chưa từng được ai bảo vệ cả. Giống như anh đã nói, nếu cô khóc, sẽ được khen ngợi sao? Không, chỉ toàn là trách mắng. Nếu cô nói lời cảm ơn quá trịnh trọng, sẽ giống như đang cố gắng tiếp cận anh.
Nhưng nếu chỉ nói cảm ơn đơn giản như vừa rồi, liệu anh có thấy cô vô ơn không? Mạnh Tuân chợt nghĩ, hay là nên nghiêm túc cảm ơn anh thêm một lần nữa.
Đúng lúc đó, Annie vẫy tay gọi cô: “Em qua đây giúp cô kiểm tra bước này có đúng không?”
Mạnh Tầm lập tức đứng dậy bước về phía Annie, nhìn sơ qua rồi gật đầu xác nhận: “Đúng rồi.”
Annie bưng bột đưa vào lò nướng, để lại Lan Trác Phong đứng đó.
Cô không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.
“Những quả trứng này thật đáng thương.” Lời nhận xét bất ngờ của Lan Trác Phong khiến Mạnh Tầm sững người.
Cô cúi đầu nhìn xuống, trời ơi! Từ lúc Annie đi, đầu óc cô cứ quay cuồng, chẳng để ý là mình đã đánh trứng xong từ lúc nào. Cả một chậu nước trứng đã bị cô đổ hết vào tô thủy tinh. Tai cô nóng bừng, vội vàng liếc nhìn Lan Trác Phong.
Anh đứng tựa người vào mép bàn, khoanh tay trước ngực, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, trong mắt ánh lên nụ cười trêu chọc, khiến cô không dám đối mặt. Mạnh Tầm cúi đầu, cầm quả trứng trong tay, tim đập như trống trận.
“Anh Keith, chuyện hôm nay, tôi muốn...” Cô vừa mở lời, một tiếng "tách" vang lên.
Cô ôm trán đau điếng, nhìn Lan Trác Phong đầy oán trách. Anh thực sự cầm quả trứng lên, đập nhẹ vào trán cô, khiến vỏ trứng vỡ ra.
“Trừng phạt em.”
Mạnh Tầm ngơ ngác, không hiểu ý anh, chỉ thấy anh nói: “Em đừng nói lời cảm ơn với tôi.”
Anh đoán được cô định nói gì, bỏ quả trứng vào bát, khẽ cười nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì hành động đi.”
“Xin hãy dành chút thời gian và mời tôi ăn một bữa. Tôi sẽ đợi cuộc gọi của em.”
Tam thiếu gia của Hương Sơn Áo, người luôn đứng trên đỉnh cao quyền lực, lại nói một cách nhẹ nhàng như thế, nhờ người khác đãi ăn, còn bảo rằng sẽ chờ điện thoại. Dù nhìn kiểu gì, lời nói đó cũng thật là vô lý.
Anh nhận một cuộc gọi rồi rời đi. Trước khi đi, anh khẽ liếc nhìn cô. Cô không hiểu được cảm xúc trong ánh mắt ấy, chỉ đứng sững lại ở đó.
Lan Sương đi đến, vỗ nhẹ vai cô, giúp cô hoàn hồn. Giang Chí liếc nhìn Mạnh Tầm bên cạnh, rồi theo ánh mắt cô nhìn về phía cửa sau, nơi người đàn ông kia vừa rời khỏi.
“Chậc chậc,” Giang Chí lắc đầu, “Không ngờ Tam thiếu gia đáng sợ như vậy mà cũng có lúc dịu dàng thế này.”
“Anh ấy tốt lắm.” Mạnh Tầm hiếm khi mở lời bênh vực người khác, nhưng lần này, cô lại nói: “Anh Keith là một người rất tốt.”
Đó là điều cô nghĩ lúc này. Thật hiếm có. Rất hiếm. Khi nào thì Tam thiếu gia, người là trung tâm của Hương Sơn Áo, có khả năng làm mọi chuyện, lại phải cố gắng để người khác cảm thấy mình là người tốt? Trước đây chưa bao giờ có chuyện đó. Cho nên, Mạnh Tuân đúng là quá liều lĩnh. Gan quá lớn rồi.
Giang Chí trợn tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì? Cậu thực sự cho rằng Tam thiếu gia là người tốt à?”
Mạnh Tầm gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh ấy thực sự là một người rất tốt.
Lan Sương hớn hở hẳn lên. Biểu cảm cứ như vừa chứng kiến điều gì đó vô cùng ly kỳ. Giang Chí tiếp lời: “Cậu điên rồi! Mọi người đều nghĩ anh ấy không phải người tốt! Nhưng nếu cậu bắt đầu nghĩ một người xấu là người tốt, thì thường là lúc cậu bắt đầu thích anh ấy rồi đấy!”
“Đây là lời cảnh tỉnh từ một người từng yêu khổ sở.” Giang Chí đang nói thì bị Lan Sương chen vào, cô quay sang nhìn Mạnh Tầm đang thất thần, che miệng nói đầy kinh hãi: “Không phải cậu thật sự thích tam ca của tôi đấy chứ?”
“Tôi không có.” Mạnh Tầm đáp.
“Tốt lắm.” Lan Sương gật đầu nghiêm túc. “Trước khi anh ấy thích cậu, thì đừng bao giờ yêu anh ấy trước. Gia đình anh ấy sẽ sắp xếp hôn sự cho anh ấy. Trừ khi anh ấy nhất định chọn cậu, nếu không cậu sẽ bị tổn thương.”
“Ồ.” Mạnh Tầm khẽ đáp.
Cô chưa từng nói lời yêu. Nhưng họ lại lo lắng đến thế. Nghĩ tới đó, cuối cùng cô cũng thu lại ánh mắt vừa rồi vẫn dõi theo bóng dáng người đàn ông kia rời đi.
Cô có nên mời anh ăn cơm không? Mạnh Tầm nghĩ, chắc là nên.
Cô đã chọn được thời điểm thích hợp rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận