Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sơn Tầm Phong

Chương 6- "Tôi đang ở cổng trường của em."

Ngày cập nhật : 2025-05-04 16:27:13
Thứ Năm, lớp học tiếng Bồ Đào Nha tự chọn vẫn diễn ra như thường lệ.
Biết rằng Keith thường ra ngoài ăn vặt vào mỗi tối thứ Năm, Mạnh Tầm không muốn làm phiền Annie, dù sao, đây cũng là dịp sum họp hiếm hoi của bà và cháu. Đó cũng là lý do vì sao cô từng mạnh dạn nói rằng có lẽ họ sẽ không gặp lại nhau nữa. Cô nghĩ lời mình nói về việc xin lời khuyên hôm ấy ở nhà Annie chỉ là một phép lịch sự trong khoảnh khắc, và chắc Annie cũng không để tâm lắm.
Không ngờ, sau tiết học tự chọn chiều thứ Năm, Annie lại gọi điện cho cô.
“Mạnh Tầm, hôm nay cô không dạy em tiếng Bồ Đào Nha được, nhưng em có thể giúp cô một việc được không?”
Mạnh Tầm đến nhà Annie sớm hơn nhiều so với tuần trước.
Như người ta thường nói, “lần đầu thì lạ, lần hai thì quen”. Lần này, Mạnh Tầm không còn gò bó, dè dặt như trước nữa, phần vì là lời mời đích thân của Annie. Mà chuyện này cũng có liên quan đến ngài Keith.
Thứ Sáu là sinh nhật của anh. Hằng năm, vào đúng ngày này, anh luôn trở về Hồng Kông để đoàn tụ với gia đình họ Lan. Vì thế, Annie muốn tổ chức sinh nhật sớm cho anh vào tối thứ Năm. Hôm nay, Annie mời Mạnh Tầm đến là để nhờ cô giúp làm bánh sinh nhật cho Keith.
Đã có lời nhờ vả như vậy, sao cô có thể từ chối? Dù viện ra lý do nào, cũng thấy gượng gạo ngay cả với Annie lẫn với anh Keith.
Dù sao thì, họ cũng đã gặp nhau vào thứ Bảy tuần trước. Cuốn sách của anh vẫn còn nằm nguyên trên bàn cô.
Annie lấy một hộp kem đưa cho Mạnh Tầm, nói đầy áy náy:
“Thật xin lỗi, lại làm phiền em lần nữa. Nhưng cô thật sự không muốn mua bánh sẵn ngoài tiệm để đãi qua loa Keith, dù nó cũng chẳng ăn.”
“Sao anh ấy không ăn ạ?” – Mạnh Tầm ngạc nhiên.
Theo lý thì, anh là người rất hiếu thảo. Nếu không, sao lại đồng ý đi ăn vặt cùng Annie mỗi tối thứ Năm? Hôm ấy cô cũng thấy rõ, đồ ăn Annie chuẩn bị không ngon mấy. Keith thực sự là người cháu tận tụy khi tuần nào cũng ghé thăm bà.
“Nó không bao giờ ăn đồ bên ngoài đâu,” Annie đáp. “Rất kén ăn. Mọi thứ nó dùng đều do đầu bếp riêng chuẩn bị. Hôm trước cô thấy nó có vẻ thích món bánh bao em làm. Mà hình như Keith rất quý em đấy.”
Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng tay Mạnh Tầm đang đánh kem bỗng run lên, điều này ngay cả cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
{ Cô có điểm gì hơn người sao? }
Anh từng hiểu lầm cô. Nhặt được thẻ sinh viên nhưng không trả lại liền. Ngược lại, anh để lại thông tin liên lạc, rồi chờ cô tự tìm đến.
Nhưng nghĩ kỹ lại... chuyện đó có gì nghiêm trọng đến thế?
Rõ ràng, anh hoàn toàn có thể để cô tự xoay xở chuyện về trường. Nhưng không, anh không chỉ giúp mà còn đưa cho cô mấy quyển sách tiếng Bồ Đào Nha mà cô đang rất cần.
Mạnh Tầm đánh kem xong, lấy đế bánh từ trong lò nướng ra.
Annie chỉ bảo cô làm một chiếc bánh sinh nhật, vị dâu tây. Ngoài ra, không yêu cầu gì khác.
Trong tiếng Quảng Đông, "Strawberry" nghĩa là dâu tây.
“Anh Keith thích vị dâu à?” – Mạnh Tầm tò mò hỏi. Trong đầu cô không hình dung nổi một người đàn ông cao lớn như anh lại thích mùi vị nữ tính như vậy.
“Không, cô thích dâu,” Annie cười nói. “Keith chắc cũng chỉ cắn một miếng cho có lệ thôi. Đừng lãng phí, cứ làm vị cô thích là được, cô ăn phần còn lại.”
Rồi bà nhẹ nhàng mời:
“Em có muốn ở lại, cùng ăn mừng sinh nhật với Keith không?”
Mạnh Tầm đang bắt đầu làm mứt dâu. Nghe vậy, cô từ chối khéo:
“Tối nay em còn chút việc, nên không thể ở lại dự sinh nhật anh Keith được. Mong cô Annie và anh ấy có một buổi tối vui vẻ.”
Anne mỉm cười và nói: "Cảm ơn em, em đúng là một thiên thần."
Sau khi Mạnh Tầm làm xong mứt dâu, cô đột nhiên cảm thấy chiếc bánh có chút đơn điệu. Tuy nhiên, rốt cuộc cô không phải là thợ làm bánh chuyên nghiệp và cũng không biết cách trang trí cầu kỳ. Cô chỉ có thể dùng mứt dâu tây để trang trí bề mặt và xung quanh bánh cho bắt mắt hơn.
Mạnh Tầm bóp mứt dâu tây vào túi bắt kem, rồi nắn từng chút một thành hình sóng, sau đó xếp thêm dâu tây lên mặt bánh. Nhưng cuối cùng cô vẫn cảm thấy có chút đơn điệu, bèn cầm túi mứt lên hỏi: "Cô Annie, năm nay anh Keith bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"26 tuổi. Một đứa trẻ già."
Hai mươi sáu... hơn cô tám tuổi?
Mạnh Tầm cúi mắt suy nghĩ một lát, rồi dùng mứt dâu viết lên bánh: *Parabéns ao Sr. Keith, 26 tuổi. Espero que aos 26 anos, você possa obter a liberdade que deseja.*
Khi cô rời khỏi nhà cô Annie thì đã bảy giờ tối, rời khỏi khu vườn trước khi Lan Trác Phong tới.
Ngay khi Mạnh Tầm vừa rời đi, xe của Lan Trác Phong đã tiến vào sân sau.
Chú Quân mở cửa xe cho anh: "Chúc mừng sinh nhật, Trác Phong. Không biết hôm nay bà Annie sẽ tặng cháu bất ngờ gì đây."
Lan Trác Phong từ ghế sau bước xuống, cầm điện thoại cá nhân, khẽ cười: "Ai mà biết được chứ?"
Nói vậy nhưng kỳ thực Trác Phong vẫn thân thiết với bà ngoại hơn cả. Có lẽ vì bà Annie chưa bao giờ gây áp lực cho anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/huong-son-tam-phong&chuong=6]

Điều anh luôn nhìn thấy ở bà là niềm đam mê cuộc sống, không giống như bà nội anh, người đặt ra vô vàn quy tắc.
Khi Lan Trác Phong bước vào sân, bà Annie đang khom lưng bón phân cho hoa ở sân trước. Bà hợp với việc chăm sóc cây cối hơn là ngồi xổm ngâm rau. Mùi thơm thoang thoảng của bánh ngọt từ căn bếp bay ra. Đó là mùi bánh mới nướng, một mùi thơm mà bà Annie không thể tự tay tạo nên.
Lan Trác Phong nhìn chằm chằm hai chiếc tạp dề chưa được cất cạnh lò nướng. Đôi mắt sâu của anh ánh lên tia sáng phản chiếu từ trần nhà. Anh cúi mắt, nghe tiếng bà ngoại vang bên tai: "Keith, chúc mừng sinh nhật."
Anh thu lại ánh nhìn, lấy lại tinh thần, bước về phía bà, áp má vào bà khẽ nói: "Bà ngoại, cảm ơn bà."
Bà Annie đặt cái xẻng trồng hoa vào xô, rồi rửa tay ở bồn nước ngoài sân, thay dép đi trong nhà, sau đó từ từ bước về phía quầy bếp: "Năm nay cũng vậy, chín giờ tối cháu sẽ sang Hồng Kông à?"
Lan Trác Phong hừ nhẹ một tiếng, thấy bà Annie lấy một chiếc bánh từ tủ lạnh ra thì hỏi: "Đây là cái gì vậy ạ?"
"Bánh sinh nhật bà làm đó." Annie đặt bánh lên bàn, mở nắp hộp ra, mỉm cười hài lòng: "Hy vọng ngày mai bà nội vẫn sẽ cho cháu đi."
Lan Trác Phong đưa tay chống trán: "Bà ngoại mình đừng nhắc tới bà ấy nữa."
"Dù cháu có nhắc hay không thì ngày mai vẫn sẽ gặp lại bà ấy thôi." Bà Annie thắp nến, nói tiếp: "Bà ấy luôn hy vọng ba anh em các cháu sẽ nghe lời bà ấy. Bà chắc chắn sẽ tiếp tục ép các cháu đi xem mắt vào ngày mai. Các cháu có thỏa hiệp không?"
Lan Trác Phong ngồi lên chiếc ghế cao ở quầy bếp, một chân đặt xuống đất, chân kia gác lên thanh gác chân. Anh khẽ cười: "Thỏa hiệp à?"
Thực ra, anh chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó, vì với anh, một cuộc hôn nhân không có tình yêu là điều không thể chấp nhận suốt quãng đời còn lại.
Anh không trả lời, chỉ hỏi lại: "Bà và ông ngoại cháu... có hạnh phúc không ạ?"
Theo anh được biết, bà Annie và ông ngoại kết hôn vì gia đình sắp đặt.
Bà Annie nói: "Bà nghĩ là hạnh phúc chứ. Vì ông ngoại cháu rất tôn trọng bà. Dù không yêu nhau nhưng chưa bao giờ chúng ta cãi vã, ai cũng sống tự do, thoải mái. Vì không yêu nên bà không bận tâm nếu ông ấy có số của người khác hay về muộn, ông ấy cũng chẳng để ý nếu bà tám chuyện với hàng xóm nam, hay đi tiệc về khuya. Giống như bây giờ ,ông ấy ở Bồ Đào Nha, bà ở Hương Sơn Áo, vậy mà bà vẫn thấy rất vui."
Vì không yêu nên không có đau khổ hay dằn vặt – đó là một lối tắt khác trong cuộc đời.
"Vậy bà có hối hận không?" Lan Trác Phong hỏi.
"Bà hối hận vì cả đời không từng có một người để yêu."
"Chẳng phải con người luôn hối hận và thỏa hiệp vô số lần trong đời sao?" Annie cười nói: "Nhưng từ khi bà nuôi dưỡng cháu, bây giờ cháu ở bên cạnh bà, bà không còn hối hận nữa. Ngược lại, bà cảm thấy cuộc sống như thế này là hoàn hảo."
Lan Trác Phong cười nhạt, cầm lấy chén nước, nhấp một ngụm: "Có lẽ lúc đó bà thỏa hiệp chỉ vì không có người mình yêu. Nếu lúc đó bà có người mình yêu, có lẽ không phải là thỏa hiệp, mà là đối đầu."
Trong cuộc sống, chúng ta không thể lúc nào cũng thỏa hiệp và không thể lúc nào cũng hối tiếc.
Annie bối rối trước câu hỏi của Lan Trác Phong. Một lúc sau, bà ấy nói: "Bây giờ cháu có người yêu chưa?"
Lan Trác Phong nhấp một ngụm nước trong cốc, ánh nước phản chiếu che khuất đôi mắt anh.
"Có hay không thì bà muốn nói cho cháu biết, Keith, cháu không có quyền lựa chọn ở nhà họ Lan." Annie nói rồi đưa tay ra: "Cho bà mượn hộp diêm nhé."
Lan Trác Phong lấy ra một hộp diêm đưa cho Annie. Bà ấy đã nói đúng trọng tâm vấn đề. Có hay không thì có quan trọng gì? Mọi thanh niên trong gia tộc Lan đều tuân theo sự sắp đặt của người lớn tuổi.
Chỉ có nhiều sự đối đầu hơn thôi.
Khi Annie bật diêm và chuẩn bị thắp nến, Lan Trác Phong nhìn thấy dòng chữ tiếng Bồ Đào Nha trên bánh.
– Parabéns ao Sr. Keith, 26 năm. Espero que aos 26 năm, ngài có thể có được sự tự do mà ngài muốn.
Anh đưa tay ra ngăn Annie thắp nến và hỏi một cách hờ hững: "Bà ngoại, ai đã làm chiếc bánh này?" Ngoài cô ra, anh không nghĩ còn ai khác có thể gọi anh là ngài Keith.
Annie nói thẳng: "Bà nghĩ cháu sẽ không biết cho đến khi cháu ăn, không ngờ cháu lại phát hiện ra nhanh như vậy. Bà đã nhờ Mạnh Tầm làm, và em ấy đã rời đi trước khi cháu đến."
"Sao cô ấy biết sinh nhật của cháu?"
"Tại sao cháu lại trở nên ngu ngốc thế?"
Tất nhiên, cô ấy đã biết chuyện này khi Annie nhờ cô ấy giúp làm bánh.
Lan Trác Phong cúi mắt, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ kia.
"Parabéns của Sr. Keith, 26 tuổi. Espero que que 26 tuổi, você possa alcan?ar a liberdade que deseja," những lời này được nói từ miệng Lan Trác Phong, với một chút dịu dàng và lãng mạn hơn trong ngữ pháp tiếng Bồ Đào Nha. Anh ấy hỏi một cách hờ hững: "Cô ấy viết bài này hay bà bảo cô ấy viết?"
"Tất nhiên là do em ấy viết rồi. Tiếng Bồ Đào Nha của em ấy đã tiến bộ rất nhiều. À, nhân tiện, bà nhớ là cháu từng thích đọc một câu tục ngữ Tây Ban Nha: A vida livre é toda a minha ambi??o. Có lẽ em ấy đã nhìn thấy nỗi khao khát tự do của cháu." Annie thắp nến và nói: "Được rồi, bây giờ cháu có thể ước một điều ước rồi."
Ngọn nến được thắp sáng bởi Annie.
Lan Trác Phong nhắm mắt lại.
A vida livre é toda a minha ambi??o
——Một cuộc sống tự do là là tham vọng lớn nhất của tôi
Parabéns ao Sr. Keith, 26 năm. Espero que aos 26
" Chúc mừng sinh nhật lần thứ 26 của ngài Keith. Tôi hy vọng rằng ở tuổi 26, ngài có thể đạt được sự tự do mà ngài mong muốn."
Lan Trác Phong mở mắt ra.
Bánh là do Annie gọi, nhưng lời trên bánh lại do cô viết, Lan Trác Phong biết ý định của cô.
Khi cô trở về ký túc xá từ Annie Garden thì đã tám giờ tối.
Cô không có cảm giác thèm ăn nhiều vì cảm thấy đầy bụng sau những món ăn vặt ở nhà Annie. Cô không có việc gì làm vào buổi tối nên đã lấy một cuốn sách tiếng Bồ Đào Nha ra để đọc. Có nhiều điểm chính được ghi bằng chữ Hán trong sách, giúp cô khỏi mất thời gian tìm kiếm. Vì vậy, cô ấy đã đọc xong toàn bộ cuốn sách chỉ trong một tuần.
Khi cô đóng sách lại thì đã chín giờ rưỡi tối. Cô đến bếp ăn công cộng, dùng bát mì ăn liền để nấu cho mình một bát mì, thêm một ít rau xanh và một quả trứng. Mùi thơm lan tỏa trong không khí. Khi cô đang xách mì chuẩn bị về ký túc xá thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.
ID người gọi hiển thị một số lạ. Nhưng cô biết đó là ai vì họ đã liên lạc với nhau bằng số có đuôi là 1111 cách đây không lâu.
Lúc đó Mạnh Tầm chỉ cảm thấy mình cao quý đến mức số điện thoại di động của anh đều được xếp thành hàng.
Đêm đó, anh ấy nói: [Cô Mạnh, đọc xong nhớ trả sách nhé.]
Cô dùng từ "trả lại", nhưng anh ấy nắm lấy từ đó và nói rằng anh ấy không lấy cắp đồ của cô.
Bây giờ anh phải trả lại nó, anh đã lấy cắp thứ gì của cô?
Cô ấy trả lời: [Tôi sẽ đọc xong sớm nhất có thể và trả lại cho ngài, ngài Keith.]
Từ đó, họ không bao giờ liên lạc với nhau nữa.
Đã một tuần trôi qua. Mạnh Tầm nghĩ Keith gọi mình trả sách nên nhấn nút trả lời, áp vào tai và nói: "Ngài Keith, tôi vẫn chưa đọc hết. Tôi sẽ trả lại cho ngài sau khi đọc xong. Được chứ?"
Không ngờ, người ở đầu dây bên kia lại sửng sốt một lát, sau đó khẽ nói: "Em hiểu lầm rồi, tôi không phải đến đây để đòi sách của em."
"Ngài muốn gì?"
Mạnh Tầm đang cầm mì. Cô ấy đã rất đói rồi.
Lan Trác Phong im lặng hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Tôi đang ở cổng trường của em."

Bình Luận

1 Thảo luận