Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hương Sơn Tầm Phong

Chương 4- Anh Keith, anh có nhặ được thẻ sinh viên của tôi không?

Ngày cập nhật : 2025-05-04 09:14:56
Trời mới chỉ khoảng bảy, tám giờ tối, vậy mà cô đã cảm thấy cô đơn.
Giọng giảng tiếng Bồ Đào Nha nhẹ nhàng của Annie vẫn còn văng vẳng bên tai. Đó là lần đầu tiên cô mất tập trung trong lớp, cúi đầu nhìn dãy số trên lòng bàn tay mình. Chỉ là một dãy số viết bằng bút mực đen, nhưng nét chữ lại thanh thoát, có khí chất riêng, y như người đã viết ra nó.
Cô đang tự hỏi mình đã đánh mất điều gì, còn anh lại nói câu ấy bằng một giọng điệu đầy chắc chắn.
Cô nhớ lại lúc anh quay người rời đi, bước vào xe. Gió thổi mạnh, cổ áo sơ mi bay phần phật, mái tóc hơi dài của anh cũng bị gió lùa tung. Anh bước vào ghế sau của chiếc xe được tài xế đeo găng tay trắng kính cẩn mở cửa đón.
"Keith đến như vậy có làm phiền em không?" Sau khi giảng xong phần cuối cùng, Anne đóng sách lại, đứng dậy lấy một thanh sô-cô-la từ tủ lạnh đưa cho Mạnh Tầm: "Hôm nay nó nói hơi nhiều đấy, bình thường thì nó ít nói lắm."
Mạnh Tầm đón lấy thanh sô-cô-la từ tay Annie, cảm ơn cô, rồi nói:
"Em lại nghĩ mình đã làm phiền buổi gặp mặt của cô Annie và Keith vào thứ năm."
"Sao lại thế được? Món ăn vặt em làm ngon quá mà." Annie như chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:
"Bây giờ em vẫn làm thêm ở hiệu sách chứ?"
Không hiểu sao Annie lại nhắc đến hiệu sách khiến Mạnh Tầm thấy lo lắng. Keith đã từng giúp cô giấu chuyện này, cô không thể để Annie hiểu nhầm. Vì vậy cô giải thích:
"Chúng em đã thỏa thuận là nếu họ tuyển được nhân viên chính thức thì sẽ thôi không thuê em nữa. Mấy hôm trước họ đã tuyển được người rồi."
"Ồ." Anne có vẻ tiếc nuối cho cô:
"Thật ra cô còn định nhờ em đến hiệu sách mượn giúp hai quyển sách tiếng Bồ Đào Nha nữa cơ. Em có thể đọc trước, đến thứ năm cô sẽ dạy tiếp. Nhưng thôi cũng được, em có thể mượn ở trường, hoặc để cô mang đến cho em vào tuần sau."
Mạnh Tầm lúc này mới nhận ra mình hiểu nhầm ý của cô Anne khi cô ấy nhắc đến hiệu sách, liền vội nói:
"Em có thể tự đến học viện để mượn. Cảm ơn cô, Annie."
"Xem ra em ngại để người khác giúp mình thì phải?"
Với Mạnh Tầm, điều đó quả thực không sai. Cô không thích làm phiền người khác, càng không muốn mang ơn, vì bà cô thường nói cô là gánh nặng, là kẻ gây rắc rối. Mãi đến khi cô học giỏi hơn, giành được nhiều học bổng trong suốt cấp hai và cấp ba, thì bà mới dần có cái nhìn khác về cô.
Nhưng cô chưa bao giờ trách bà. Dù sao thì, bà cũng không đồng ý chuyện cha mẹ cô đến với nhau.
Trong huyết quản cô chảy một nửa dòng máu của người con gái mà bà yêu thương, và một nửa còn lại của người đàn ông mà bà căm hận.
"Hãy học cách chấp nhận lòng tốt của người khác,"
Annie bóc một thanh sô-cô-la rồi đưa thêm cho cô, mỉm cười nói:
"Người thực sự thích em sẽ thấy vui khi được em làm phiền."
Mạnh Tầm cầm lấy thanh sô-cô-la, đưa lên miệng cắn nhẹ một miếng. Những vụn sô-cô-la dính vào đầu ngón tay cô. Khi cô đứng dậy đi đến bồn rửa tay, ánh mắt lại vô tình dừng lại trên lòng bàn tay.
“Em sẽ liên lạc với tôi. Nghĩ đến những gì em đã làm mất?”
Lời anh nói ẩn chứa sự kiêu ngạo và tự tin, thật khiến người ta khó chịu.
Mạnh Tầm chỉ biết lấy điện thoại ra, nhập dãy số vào sổ tay.
"Em có thích tiếng Bồ Đào Nha không?"
Giọng nói của Annie vang lên từ phía sau. Cô đang loay hoay với món rau muối mà mình vừa làm. Mùi dậy lên nồng nặc.
Mạnh Tầm vừa nhập dãy số vào điện thoại, vừa thành thật nói:
"Em chỉ muốn tìm một công việc biên dịch bán thời gian thôi. Làm vậy thì có thể kiếm tiền nhanh hơn."
"Ồ, thật tuyệt." Annie nói với vẻ nghiêm túc:
"Cô ước gì em của Keith cũng chăm chỉ như em."
"Anh Keith có em gái à?"
"Con bé hư lắm. Keith chẳng thèm để ý đến nó đâu. À không, phải nói là nó chẳng thèm để tâm đến cô gái nào hết. Bà nội của Keith đã phát ngán chuyện yêu đương của nó rồi."
Annie ngửi mùi dưa muối, không biết là ngon hay hỏng:
"Hôm nay thấy Keith chịu nói nhiều với em như thế, cô thật sự bất ngờ đấy. Em ngửi giúp cô xem mùi dưa này thế nào được không?"
Mạnh Tầm nghĩ có lẽ vì anh vẫn còn để tâm đến chuyện đêm hôm đó. Dù đêm đó không đẹp đẽ gì, hoặc cũng có thể anh chỉ muốn xin lỗi... nên mới mở lòng hơn với cô. Cô bước lại gần Annie. Dưa muối là món bà cô cũng rất thích. Cô cúi xuống ngửi rồi nói:
"Đúng rồi, mùi này là được rồi. Để lên men thêm chút nữa là ăn được."
"Bây giờ em không còn làm ở hiệu sách nữa, mà tiếng Bồ Đào Nha thì vẫn chưa học được bao nhiêu, vậy em định làm gì tiếp theo?"
"Em vẫn chưa nghĩ tới."
"Cô có một chỗ muốn giới thiệu cho em. Không biết em có muốn đến không. Công việc cũng không quá khó, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền đấy."
Tối hôm trước, Mạnh Tầm và Annie trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến tận khuya mới dừng lại. Annie còn gọi tài xế đưa cô về trường.
Sáng thứ Sáu, sau giờ học sớm, Mạnh Tầm quay về ký túc xá ăn chút gì đó. Khi cô xách ba lô định tới thư viện thì đã khoảng ba, bốn giờ chiều. Tối qua, Annie đã thêm liên lạc của cô và nhờ mượn hai cuốn sách tiếng Bồ Đào Nha từ thư viện Đại học A. Mạnh Tầm đến học viện, dựa theo hướng dẫn mà Annie đưa để tìm sách.
Ngay lúc cô định đưa tay lấy sách, không ngờ chúng lại bị người đối diện giành mất. Chính là hai cuốn mà cô muốn mượn.
Qua kẽ hở giữa các giá sách, cô nhìn thấy người đứng đối diện là một nam sinh. Anh ta trông trẻ, nhưng chắc chắn không phải sinh viên năm nhất. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta lắc lắc cuốn sách trong tay rồi nói:
"Tôi lấy trước rồi nhé. Tôi sẽ đọc trước."
Mạnh Tầm liếc nhìn anh, không đáp, chỉ hừ một tiếng rồi quay đi. Dù sao cô cũng có thể ra hiệu sách bên ngoài mượn.
Nhưng chuyến đi này cũng không uổng công, cô quyết định mượn cuốn sách giáo viên từng nhắc đến trên lớp: "Đây là diện mạo của nước Mỹ" của Ilhan Omar. Cuốn sách kể về hành trình của Omar, từ một người tị nạn châu Phi trở thành nữ nghị sĩ Hoa Kỳ. Không ngờ, cuốn sách ấy cũng bị chàng trai kia lấy mất.
Lần này, Mạnh Tầm nhíu mày.
"Tôi có thể giúp gì cho bạn không?" Cô hỏi, vẻ mặt bình thản.
Chàng trai bật cười, sau đó vòng qua kệ sách, đưa cuốn sách cho cô.
"Đùa chút thôi mà. Trả lại cho cô đấy."
Anh ta nói:
"Trần Nghị."
Mạnh Tầm cầm lấy sách, xoay người định rời đi, nhưng chưa kịp bước thì Trần Nghị đã chắn trước mặt. Anh ta cao hơn cô gần một cái đầu. Mạnh Tầm thật sự chẳng để tâm tới ngoại hình của anh ta. Cô cau mày hỏi:
"Anh còn chuyện gì nữa?"
"Cô vẫn chưa cho tôi biết tên cô mà."
Trần Nghị nói, cười như thể vừa phát hiện điều gì thú vị:
"Để tôi giới thiệu với mọi người nhé."
"Không cần phải quen biết nhau đâu."
Mạnh Tầm không thích kiểu người này. Dường như anh ta không nhận ra sự khó chịu của cô, còn tưởng hành vi giật sách là trò đùa thú vị.
Cô xoay người rời đi, mặc cho Trần Nghị đứng phía sau nói vọng theo:
"Tôi biết cô tên Mạnh Tầm, chắc cô không biết tôi thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/huong-son-tam-phong&chuong=4]

Chúng ta học chung lớp mà."
Mạnh Tầm chẳng buồn dừng lại, đi thẳng tới quầy đăng ký sách.
"Cho tôi xem thẻ sinh viên của bạn."
"Chờ một chút,"
Cô đặt ba lô xuống, mở khóa, bắt đầu lục tìm trong đống tài liệu bên trong. Tìm mãi vẫn không thấy. Có người phía sau hối thúc. Mạnh Tầm đành xin lỗi rồi xách ba lô ra chỗ bóng râm dưới tán cây trước cổng học viện để tìm lại lần nữa. Lúc ba bốn giờ chiều, mặt trời đã dịu hơn, nhưng trên trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi. Cô khựng lại, như vừa nhớ ra điều gì.
“Em sẽ liên lạc với tôi. Nghĩ đến những gì em đã làm mất?”
Vào khoảng ba hoặc bốn giờ chiều thứ sáu, cuối cùng Lan Trác Phong cũng có chút thời gian rảnh rỗi và đi uống trà tại tư dinh theo phong cách Trung Hoa mà gia đình họ Cao đã xây dựng cách đây vài năm để tiếp đãi những người có địa vị ở Hương Sơn Áo. Mời hai quý ông Lan Trác Phong và Chu Hoài Lộ.
Gia đình họ Cao chỉ đóng cánh cửa đôi kiểu Trung Quốc cổ lại và treo một tấm biển nhỏ – “Xin đừng làm phiền, ở đây có khách quý”.
Địa vị của gia tộc họ Cao ở Hương Sơn có thể coi là hàng đầu. Ngoại trừ nhà họ Lan và nhà họ Chu, không có ba gia tộc nào khác có thể khiến nhà họ Cao cảm thấy mình như những vị khách quý và dựng biển báo để tránh xa du khách.
Nhân viên nhà bếp phục vụ một ít đồ ăn nhẹ và hai hoặc ba thanh niên đến giết thời gian. Có lẽ khi họ già đi, việc uống trà sẽ thú vị hơn uống rượu. Cả dinh thự tràn ngập hương thơm của trà hảo hạng. Không có bao bì nên bạn không thể biết loại hoặc năm sản xuất, nhưng mùi hương thì thoang thoảng khắp nơi. Loại trà mà nhà họ Cao có thể phục vụ cho Lan Trác Phong chắc chắn không tệ.
Sau khi phục vụ mang đồ đồ ăn nhẹ từ bếp lên, anh bị Lan Trác Phong chặn lại trước khi rời đi.
“Đem thêm bánh bao súp.”
Đầu bếp khom người gật đầu: “Tam gia, ngài muốn nhân gì ạ?”
“Cứ làm theo những gì anh thấy hợp.” Lan Trác Phong lười biếng không muốn chỉ dẫn thêm. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói: “Thịt nạc đi.”
Sau khi xuống bếp, Cao Triển hơi nhướng mày. Từ khi nào Tam thiếu gia lại thích ăn bánh bao súp vậy?
Anh ta xưa nay đâu có hứng thú với thứ đồ ăn dẻo dính và nhiều nước đó.
“Tam thiếu gia từ bao giờ lại thích ăn bánh bao vậy?” Cao Triển thản nhiên hỏi.
Lan Trác Phong ngồi trên ghế bành, hai chân bắt chéo, dáng vẻ rất thoải mái. Chiếc quần đen vừa vặn tôn lên đôi chân cân đối hoàn hảo của anh. Áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng, cổ áo khẽ mở, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng xa cách. Anh không trả lời, mà Cao Triển cũng không dám hỏi thêm. Mọi người đều quen với vẻ mặt lạnh nhạt của anh, nên đành tiếp tục trò chuyện chuyện phiếm với nhau trong bữa trà.
Thế nhưng ánh mắt ai nấy đều kín đáo dõi theo từng cử chỉ của Lan Trác Phong đang ngồi ở ghế chính. Thấy anh rút điếu thuốc ra, Cao Triển lập tức hiểu anh ta vừa mới hỏi một câu nếu Lan Trác Phong không trả lời thì chứng tỏ anh không vui. Vội vàng, anh bật một que diêm, đưa lên châm thuốc giúp anh, mong làm vừa ý.

Cao Triển chỉ định xem hộp thuốc của Tam thiếu gia còn không để tiện bổ sung thêm, ai ngờ lại trông thấy bên trong có một tấm thiệp màu xanh nhạt kẹp cùng. Một góc ảnh thò ra bên trên, mờ mờ đoán được là ảnh chụp. Không thấy rõ mặt vì bị hộp thuốc che mất. Cao Triển giật mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn trộm.
Được Tam thiếu gia đích thân đến dinh thự nhà họ Cao uống trà đã là vinh dự lắm rồi. Không nên hỏi những gì không nên hỏi.
Đúng lúc đó, một chàng trai trẻ đi tới muộn. Người duy nhất ở Hương Sơn Áo dám đùa cợt với Tam thiếu gia, chính là cháu trai trưởng của nhà họ Chu – Chu Hoài Lộ, người cùng anh lớn lên từ nhỏ. Địa vị của anh ta tại Hương Sơn Áo không hề kém gì Lan Trác Phong. Cũng là người được khen ngợi không ít.
Anh ta ung dung ngồi xuống chiếc ghế chính đối diện, không chút khách khí cầm điếu thuốc của Lan Trác Phong cho vào miệng, chắn luôn tay Cao Triển đang định châm lửa. Anh không thích bị người khác hầu hạ như vậy, tự tay cầm que diêm châm thuốc: “Thuốc của cậu vẫn ngon hơn – cái gì đây?”
Chu Hoài Lộ tiện tay cầm lên, nhấp một hơi, nheo mắt nhìn. Tấm thiệp màu xanh nhạt khiến Cao Triển và mấy người khác chú ý.
Ồ, hóa ra là thẻ sinh viên.
“Nữ sinh à?” Chu Hoài Lộ hỏi, “Cậu thích cô ấy?”
“Đừng nói nhảm.” Lan Trác Phong lấy lại tấm thẻ sinh viên của Mạnh Tầm từ tay Chu Hoài Lộ: “Tôi nhặt được.”
“Cậu khi nào thì thành Bồ Tát vậy?”
Nhặt được á? Thật sao?
Đừng nói là thẻ sinh viên, đến cả Trương tiểu thư có nằm lăn ra đất thì anh cũng bước qua chứ chẳng thèm nhìn. Chu Hoài Lộ đang có tâm trạng tốt, cười đùa: “Mang theo bên mình, chẳng lẽ chờ người ta gọi điện tìm cậu để cậu tiện trả lại?”
Cao Triển bỗng chợt hiểu, trong lòng khẽ ừ một tiếng. Bảo sao hôm nay Tam thiếu gia chỉ uống trà, không đụng vào bất cứ món điểm tâm nào.
Không đúng, vẫn gọi thêm một xửng bánh bao.
“Thiếu gia, nếu ngài thấy phiền thì nói một tiếng, tôi sẽ trả lại thẻ giúp ngài, đỡ phải tự mình bận tâm.”
Phập.
Trái tim.
"Anh ấy có bao giờ nói rằng mình buồn không?" Chu Hoài Lộ rất giỏi đánh giá người khác, chỉ là anh không nói ra mà thôi.
Cùng lúc đó, một người từ bếp mang ra một giỏ bánh bao.
"Tam gia, bánh bao đã chín rồi."
Lan Trác Phong cầm đũa lên, gắp một miếng nếm thử rồi lại buông xuống, hiển nhiên là không hài lòng. May mà nhà bếp chuẩn bị hai giỏ, thấy Chu thiếu gia cũng có mặt, họ lập tức dâng giỏ còn lại cho Chu Hoài Lộ.
Chu Hoài Lộ cắn một miếng, cười nói: "Tay nghề của ông càng ngày càng khá."
Người trong bếp vừa định cúi người tỏ ý cảm ơn.
Lan Trác Phong nhìn Chu Hoài Lộ, lạnh nhạt nói: "Lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi ăn món ngon hơn."
Người trong bếp mím môi, không dám nói thêm gì.
"Tam thiếu gia ăn ở đâu mà còn ngon hơn nữa?" Cao Triển lập tức bước đến trước mặt Lan Trác Phong, nói: "Nói cho tôi biết, tôi sẽ thuê đầu bếp đó về làm bếp trưởng. Khi nào cậu muốn ăn thì cứ đến nói với tôi, tôi chiêu đãi cậu."
Lan Trác Phong dùng điếu thuốc trong tay khẽ vỗ nhẹ lên vai Cao Triển: "Cô ấy vẫn chỉ là một cô bé, anh để cô ấy vào bếp làm gì?"
Cao Trạm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ.
Ngay cả Chu Hoài Lộ cũng cảm thấy người bạn thân của mình có chút khác lạ.
Cùng lúc đó, điện thoại di động trên bàn đổ chuông, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó. Phải biết rằng đó là điện thoại cá nhân của Tam thiếu gia, còn những cuộc gọi liên quan đến công việc đều do chú Quân phụ trách. Ai lại dám gọi vào buổi chiều lúc Tam thiếu gia đang nghỉ ngơi chứ?
Lan Sương ư? Không thể nào, nhà họ Lan bận rộn đến mức không ai rảnh như vậy... Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Lại là một dãy số xa lạ.
Thật là lãng phí thời gian! Ai cũng ngầm hiểu điều đó là không thể chấp nhận được.
Ý nghĩ ấy chỉ vụt qua trong đầu mọi người, nhưng không ai ngờ, anh ấy lại ấn nút nghe mà không đổi sắc mặt, như thể sớm đoán trước được chuyện này.
Từ khoảng cách không xa, tất cả đều nghe rõ giọng một cô gái vọng ra từ đầu dây bên kia.
Cô nói:
"Anh Keith, anh có nhặt được thẻ sinh viên của tôi không?"
Giọng nữ nhẹ nhàng, êm ái như làn gió xuân.
Vụ án đã có lời giải, hóa ra là chủ nhân của chiếc thẻ sinh viên.

Bình Luận

1 Thảo luận