Khi phòng đầu tư báo với Mạnh Tầm rằng cô có thể lên gặp thì đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ. Mạnh Tầm đứng dậy khỏi sofa, bắt tay người kia, hơi ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
Người của phòng đầu tư rút tay về, lịch sự đáp: “Ừ, cô thật may mắn. Đúng lúc ông chủ có mặt ở đây, tôi mới đánh liều lên báo cáo thử, không ngờ ông ấy đồng ý nghe. Cô tranh thủ đi, tôi lên xin phòng họp trước.”
“Cảm ơn anh.” Mạnh Tầm mỉm cười, lấy tập tài liệu để sẵn trên bàn. Triệu Nghị cũng cất điện thoại vào túi, hai người gọi Tiểu Tiểu, cô nàng vẫn đang tám chuyện rôm rả ở quầy lễ tân, rồi cả ba cùng bước vào thang máy. Lúc cửa thang máy vừa khép lại, Tiểu Tiểu không chờ được nữa muốn kể hết mọi chuyện vừa thu thập được: “Mọi người có biết người vừa gây ra trận náo động vừa rồi có địa vị như thế nào không?”
Mạnh Tầm cúi đầu, lật xem tập tài liệu trên tay.
Triệu Nghị tiếp chuyện: “Thú vị như vậy sao.”
Tiểu Tiểu vỗ tay: “Tớ nói cho cậu biết, vừa rồi cậu có nhìn thấy chiếc xe đó không? Nhìn biển số là biết ngay Tam thiếu gia. Đèn giao thông ở Hương Sơn Áo phải chuyển hết sang đèn xanh cho anh ấy đi, không thể để trễ hành trình. Người đi đường hai bên cũng tự biết điều mà tránh ra. Tam thiếu gia này còn có hẳn một ngọn núi riêng nữa. Cậu có biết giá đất ở Hương Sơn Áo không? Cả một ngọn núi đó đều là của anh ấy, trời ơi!”
Mạnh Tầm lúc này đang dùng điện thoại để kiểm tra và hoàn thiện kế hoạch, liền quay sang hỏi Triệu Nghị: “Đã kiểm tra máy tính chưa?”
Triệu Nghị lập tức ngừng buôn chuyện với Tiểu Tiểu, gật đầu: “Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”
Tiểu Tiểu vẫn tiếp tục kể: “Còn nghe nói, anh ấy đã có vị hôn thê rồi đấy.”
Bàn tay đang cầm tập tài liệu của Mạnh Tầm lập tức siết chặt. Tiểu Tiểu còn chưa kịp hỏi thêm gì thì tiếng tháng máy "ding dong" vang lên, cửa thang máy mở ra hai bên. Đầu óc Mạnh Tầm như đang lơ lửng đâu đó, cô chẳng kịp nghĩ gì, liền theo bản năng bước ra ngoài. Suýt chút nữa thì đụng vào một nhóm người vừa từ thang máy bên cạnh đi ra.
Triệu Nghị vội đưa tay kéo vai cô lại, khẽ nói: “Cẩn thận đấy.”
Mạnh Tầm lúc này mới lấy lại tinh thần sau những suy nghĩ lơ đãng. Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nhóm quý ông trong trang phục vest, vóc dáng cao lớn. Trong số đó, người đi phía bên trái dường như là người dẫn đầu. Anh cao lớn, từ trên cao nhìn xuống cô. Đôi mắt nâu sâu thẳm, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị, dù nhìn từ góc nào cũng thấy đẹp một cách hoàn hảo. Khoảnh khắc anh cụp mắt, ánh nhìn ấy như mang theo nỗi mệt mỏi vô tâm với thế giới, giống như một tu sĩ vừa mở cánh cửa sau cơn mưa, toát lên vẻ cô lập và lạnh nhạt.
Mùi hương thoang thoảng, làn hơi lạnh sau cơn mưa, vẫn là mùi hương quen thuộc. Cô từng cuộn mình trong vòng tay anh, nơi có mùi thơm lành lạnh ấy, ôm chặt lấy anh như một chú gấu túi, quấn quýt không rời.
Còn anh thì cúi đầu nhìn cô, nhíu mày trách yêu cô là nghịch ngợm, nhưng lại nhẹ nhàng kéo chân cô về chỗ an toàn.
Khi ấy, cô dường như đã quên mất lý do vì sao họ lại ở bên nhau, vì sao cô lại chọn ở lại bên anh.
Vì cô, anh thậm chí còn xuống tế đàn, che chở cô, phục vụ cô, ở lại Lan Sơn suốt ba năm trời vì cô.
Nhưng tại sao bây giờ mọi chuyện lại trở nên xa lạ như vậy? Tất cả là do cô.
Ngoại trừ chú Quân và Chu Hoài Lộ, không ai ở đây biết về chuyện trong quá khứ của họ.
Cô từng nghĩ rằng, đến Hương Sơn Áo lần này có lẽ sẽ có duyên gặp lại anh, nhưng không ngờ lại đến nhanh đến thế. Chỉ trong chưa đầy nửa ngày, họ đã chạm mặt nhau. Cuộc hội ngộ đột ngột này khiến cô hoàn toàn rối bời.
Cô thậm chí không biết mình nên mỉm cười nói một câu “Lâu rồi không gặp”, hay quay đầu bỏ chạy khỏi Hương Sơn Áo vì sợ làm anh khó xử, hay chỉ đơn giản là nhẹ nhàng gọi “tam ca”, trong khi đầu óc cô quay cuồng với hàng ngàn suy nghĩ, cô vẫn không thể đưa ra quyết định.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại thoáng chốc trên gương mặt cô, rồi dời xuống đôi tay đang đặt trên vai cô. Sau đó, anh thản nhiên quay đi, sải bước ngang qua cô.
Không một chút dừng lại.
Từ khoảnh khắc cô bước ra khỏi thang máy đến lúc anh đi khuất, chỉ vỏn vẹn ba giây. Nhưng với cô, ba giây ấy như kéo dài hàng thế kỷ, đủ để trái tim cô đảo lộn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, anh vẫn bước đi không chút do dự, nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, lạnh nhạt, như thể cô chỉ là một người qua đường. Mạnh Tầm ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cho đến khi đám người kia lần lượt rời đi.
Anh không muốn biết cô là ai.
Anh không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cô nữa.
Tiểu Tiểu nói anh đã có vị hôn thê. Anh có cuộc sống của riêng mình, những ngày tháng của anh vẫn trôi rất tốt đẹp, dù có cô hay không, dường như cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhưng đó chẳng phải là điều mà trước giờ cô vẫn luôn mong muốn sao?
Không ràng buộc, không nợ nần.
Triệu Nghị nhẹ nhàng vỗ vai Mạnh Tầm, khẽ nhắc: “Chị Tầm, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Mạnh Tầm giật mình tỉnh lại, vội ổn định lại tâm trí, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ừ, đi thôi.”
Vào phòng họp, Mạnh Tầm phát hiện trong đó chỉ có Chu Hoài Lộ và người của bộ phận đầu tư. Trong hai chiếc ghế đầu bàn, ngoài Lan Trác Phong, còn ai có thể ngồi ngang hàng với Chu Hoài Lộ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/huong-son-tam-phong&chuong=43]
Điều này có nghĩa là người kia đã đến nhưng hiện tại lại tạm thời rời đi.
Phải chăng vì biết cô phụ trách dự án này nên anh không muốn tham dự?
Nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của anh khi đi ngang qua cô ban nãy, giờ cô đã hiểu rõ, không phải anh đã quên, mà là vì chưa quên nên càng không muốn gặp lại, không muốn có bất cứ liên hệ nào với cô nữa.
Mạnh Tầm ép mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, mở máy tính, bắt đầu phần giới thiệu:
“Lãnh đạo ZK.”
Thị trường nhà thông minh hiện nay rất đa dạng, trong đó bao gồm cả robot hút bụi, đèn cảm ứng, và các thiết bị tiện ích khác. Lần này, kế hoạch của Mạnh Tầm với Cologne là hợp tác với các chủ đầu tư bất động sản, thu hút vốn đầu tư từ các doanh nghiệp trong ngành.
“Kế hoạch của Cologne là, chẳng hạn với những căn hộ bàn giao hoàn thiện, khách hàng có thể lựa chọn nâng cấp gói nhà thông minh. Khi nhận nhà, họ có thể chọn toàn bộ căn hộ tích hợp công nghệ thông minh, hoặc chỉ lựa chọn một số thiết bị riêng lẻ, như robot hút bụi hay khóa cửa thông minh.”
Các căn hộ hoàn thiện thường chỉ có sàn, trần, gạch lát, cửa và hệ thống điện nước cơ bản, thậm chí còn không có đèn đẹp. Chính điều đó đã truyền cảm hứng để Mạnh Tầm tìm kiếm sự hợp tác với các chủ đầu tư, nhằm đem đến cho khách hàng lựa chọn tiêu dùng trọn gói ngay từ đầu. Khách hàng có thể chọn nhận kèm một thiết bị nhà thông minh làm quà tặng, hoặc có thể trả thêm một khoản nhỏ để toàn bộ căn hộ được tích hợp giải pháp thông minh. Bởi phần lớn những người chọn mua căn hộ hoàn thiện đều là để tiết kiệm thời gian và công sức cho việc trang trí, vì vậy nếu áp dụng chiến lược "lợi nhuận thấp nhưng quay vòng nhanh", giá cả lại rẻ hơn thị trường, thì chắc chắn sẽ thu hút được lượng lớn người mua.
Vì vậy, việc đầu tư vào công ty của họ cần phải mang lại cả danh tiếng lẫn dòng tiền riêng, bởi khoản đầu tư ban đầu rất lớn, lại cần có một mức đảm bảo nhất định. Có không ít các ông trùm đầu tư ở Hương Sơn Áo, đây cũng là điểm đến đầu tiên trong chuyến công tác lần này của họ.
Trong số đó có cả nhóm của Lan Trác Phong.
Ngoài ra còn có ZK hiện tại, nhưng không ai ngờ được rằng ông chủ của ZK lại chính là Chu Hoài Lộ.
Mạnh Tầm trình bày xong kế hoạch, cô mỉm cười nói: “Chu tổng, vừa rồi là bản kế hoạch dự án bên Cologne chúng tôi.”
Chu Hoài Lộ bắt chéo chân, ngón tay thon dài đặt dưới cằm, như đang suy xét điều gì. Trầm ngâm một lúc, anh cất tiếng: “Tôi thấy kế hoạch dự án của cô Mạnh rất có tiềm năng.”
Trái tim của Mạnh Tầm, Tiểu Tiểu và Triệu Nghị như muốn nhảy lên cổ họng sau câu mở đầu ấy.
Chu Hoài Lộ liền đổi chủ đề nói: “Vậy thế này đi. Tôi đề nghị cô hãy thử đưa kế hoạch đầu tư này cho một công ty khác. Gần đây họ đang có dự án liên quan đến nhà thông minh, và khoản đầu tư dự kiến cũng khá lớn.”
“Nếu cô có thể giành được sự đầu tư từ công ty đó, thì bên ZK chúng tôi cũng sẽ cùng đầu tư. Cô thấy thế nào?”
Chu Hoài Lộ sao có thể tốt bụng đến vậy? Dù Giang Chí đã từng nói với họ rằng Chu Hoài Lộ là người tốt, nhưng bất kể nghe thế nào, thì với tư cách là người ngoài, Mạnh Tầm và Lan Sương vẫn chỉ cảm thấy Chu Hoài Lộ là một thương nhân lạnh lùng, lý trí đến mức không ai đoán được suy nghĩ.
Quả nhiên, anh đẩy tấm danh thiếp trên bàn về phía Mạnh Tầm. Chiếc danh thiếp này là duy nhất ở Hương Sơn Áo. Nó còn là biểu tượng cho thân phận và địa vị của nhà họ Lan.
Danh thiếp của người khác thường đặt ngang, còn danh thiếp này lại có nền trắng và được thiết kế theo chiều dọc. Phía trên chỉ đơn giản in một chữ: Lan. Hai bên danh thiếp là dòng chữ nhỏ hơn: Tập đoàn Mistralis. Ngoài ra, không hề có bất kỳ thông tin liên lạc hay số điện thoại nào.
Mạnh Tầm lặng lẽ nhìn tấm danh thiếp trước mặt.
Chu Hoài Lộ đứng dậy, vừa cài lại cúc áo vừa nói: “Cô Mạnh, tôi đợi tin tốt từ cô.”
Sau khi anh rời khỏi phòng họp, trưởng phòng dự án bước tới. Dù không hiểu vì sao Chu tổng lại đặc biệt đưa danh thiếp của Lan tổng cho Mạnh Tầm, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc nói: “Cô Mạnh, đối với dự án này của cô, ông chủ chúng tôi đã nói rất rõ: nếu cô giành được sự đầu tư từ Mistralis, bên chúng tôi sẽ trực tiếp ‘bật đèn xanh’. Chu tổng đã đưa danh thiếp cho cô rồi, cô có thể liên hệ trực tiếp, không cần hẹn trước.”
Cơ hội tốt? Đây thực sự là một cơ hội tốt.
Câu nói của Chu Hoài Lộ có thể hiểu là: nếu cô vượt qua được bài kiểm tra của tôi, thì ZK sẽ cùng đầu tư. Còn nếu Lan Trác Phong không đồng ý, thì đừng mong ZK sẽ xem xét tới. Đây rõ ràng là lấy chuyện công trả thù riêng.
Chỉ là, ở đây không ai biết được quá khứ giữa hai người họ, càng không ai hiểu được dụng ý thật sự trong lời nói của Chu Hoài Lộ.
Người phụ trách dự án cũng rời đi. Lúc này, Tiểu Tiểu bước đến, vui mừng nói: “Chị Tầm, chúng ta thật may mắn khi lấy được danh thiếp của Tập đoàn Mistralis! Chị có biết anh ấy là ai không? Người vừa rồi là nhân vật có thế lực lắm đó, chính là tam thiếu gia!”
Triệu Nghị cũng gật đầu đồng ý: “Nghe nói muốn nhận đầu tư từ ZK là chuyện rất khó. Không ngờ Chu tổng lại dễ dàng cho chúng ta đường đi như vậy. Chị Tầm, chúng ta mau đến Tập đoàn Mistralis đi. Em vừa tra Baidu xong, phát hiện Mistralis cũng mạnh không kém ZK, thậm chí nếu chúng ta được cả hai bên đầu tư, thì dự án lần này của Cologne sẽ là bước ngoặt chưa từng có! Thăng chức, tăng lương đều không thành vấn đề!”
Triệu Nghị nhặt tấm danh thiếp trên bàn rồi đưa cho Mạnh Tầm. Cô ấy kêu lên, có chút hoang mang: “Lạ thật đấy. Trên danh thiếp không có số điện thoại gì cả. Chỉ có chữ ‘Lan’ và ghi là người sáng lập Tập đoàn Mistralis. Vậy chúng ta phải liên lạc với anh ấy bằng cách nào?”
Mọi người xung quanh đều không hiểu, nhưng ở Hương Sơn Áo, những người có chút địa vị đều biết rõ giá trị của tấm danh thiếp đặc biệt này từ Lan Trác Phong.
Mạnh Tầm đã ở bên anh suốt ba năm, rất rõ phong cách làm việc của anh. Anh là người không dễ dàng trao danh thiếp cho người khác. Ai nhận được danh thiếp của Lan Trác Phong, chỉ cần đưa cho lễ tân của Tập đoàn Mistralis và thông báo thời gian muốn gặp, lễ tân sẽ lập tức dẫn người đó lên tầng cao nhất, không cần hẹn trước, cũng không cần hỏi thêm điều gì.
“Chỉ cần có danh thiếp là có thể trực tiếp đến công ty gặp anh ấy, không cần hẹn trước.” Mạnh Tầm lên tiếng giải thích.
Triệu Nghị và Tiểu Tiểu không khỏi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy người này vừa thần bí lại vừa quyền lực.
“Chị Tầm, vậy khoản đầu tư này, liệu chúng ta có nhận được không?”
Tiểu Tiểu cũng không giấu được sự bất an trong lòng.
Mạnh Tầm cầm lấy danh thiếp mà Triệu Nghị vừa đưa, cụp mắt xuống, hít một hơi thật chậm. Bảo cô đến tìm Lan Trác Phong để xin đầu tư? Đừng nói đến chuyện anh có sẵn lòng hay không, chỉ sợ cô còn không bước qua được cánh cổng Mistralis.
Khoảnh khắc họ lướt qua nhau, cô đã cảm nhận được sự xa cách và thờ ơ của anh. Cô biết anh không muốn liên quan gì đến cô nữa. Nhưng cứ xuất hiện trước mặt anh, chẳng phải như thế là quá bất công với anh sao?
“Về trước rồi tính sau.” Mạnh Tầm kẹp danh thiếp vào xấp tài liệu kế hoạch, mỉm cười rời khỏi ZK cùng Triệu Nghị và Tiểu Tiểu.
Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của Mistralis, chú Quân nhận được cuộc gọi từ Chu Hoài Lộ. Ông đưa điện thoại cho Lan Trác Phong.
Lan Trác Phong đứng trước bức tường kính lớn sát trần, ánh hoàng hôn trải dài trên sàn nhà. Giữa những ngón tay thon dài của anh là điếu thuốc, làn khói lượn lờ bốc lên. Anh rít một hơi, rồi đưa điện thoại lên tai, giọng nói từ đầu bên kia là của Chu Hoài Lộ.
Anh ta cười khẽ nói: “Đừng nói là anh đây không giúp cậu nhé, tớ đã đưa danh thiếp của cậu cho cô ấy rồi, xem cô ấy có đến tìm cậu hay không.”
Lan Trác Phong cau mày, giọng trầm xuống: “Làm ơn đừng gây thêm rắc rối cho tôi.”
“Chẳng phải cậu có quyền quyết định xem có muốn rắc rối hay không sao?”
“Nếu cậu không muốn gặp cô ấy thì có thể bảo với lễ tân, không cần để cô ấy lên tầng.” Chu Hoài Lộ cười khúc khích, có phần chế giễu: “Còn nếu cậu muốn gặp thì cứ để lễ tân dẫn cô ấy lên rồi đầu tư cho cô ấy. Tiện thể, tớ nói luôn, chỉ cần Mistralis đầu tư thì ZK bọn tớ cũng sẽ cùng đầu tư.”
Nếu Mistralis không đầu tư, thì Mạnh Tầm sẽ không thể nhận được vốn từ ZK.
Chu Hoài Lộ còn chưa nói xong, Lan Trác Phong đã dứt khoát cúp máy, không nói thêm một lời.
Bóng dáng anh phản chiếu rõ nét trên tấm kính lớn sát sàn. Anh có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, áo sơ mi đóng thùng chỉn chu, lộ rõ dáng người cao ráo với đôi chân dài. Anh cầm điếu thuốc, rít sâu một hơi, làn khói trắng lặng lẽ lan tỏa giữa không trung.
Chú Quân bước đến, nhận lại điện thoại, đút vào túi, rồi nói ngay: “Trác Phong, lúc nãy chú nghe thấy giọng của cô Mạnh ở đại sảnh. Khi đó chú đã cảm thấy rất quen, cứ nghĩ mình nghe nhầm. Không ngờ đúng thật là cô ấy.”
Tiếng "xin chào" vang lên ngắn gọn, đột ngột, là một giọng nói quen thuộc với chất giọng nhẹ nhàng. Chưa kể đến chú Quân, chẳng phải cũng vậy sao?
Những bước chân chậm rãi mà có phần lộn xộn, trái tim cũng theo đó mà đập dồn dập trong khoảnh khắc.
Yết hầu của Lan Trác Phong khẽ động, anh rít một hơi thuốc, làn khói trắng lượn lờ, trong lòng lại thầm cười giễu chính mình.
Chú Quân biết rõ, ba năm qua, Lan Trác Phong luôn như vậy, không bao giờ muốn tìm lại cô, dù chỉ cách nhau một biển trời. Dù trước kia cô Mạnh từng lợi dụng anh, nhưng ba năm qua, sự thay đổi nơi Trác Phong ngày càng rõ rệt, càng ngày càng trở nên trầm mặc và chán nản. Điều đó, chú Quân có thể nhìn thấy. Trong toàn bộ Hương Sơn Áo, không ai dám nhắc đến cái tên Mạnh Tầm.
Ngay cả nhà họ Lan cũng không dám nói thêm điều gì nữa, mọi người đều hy vọng thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Thấy anh vẫn im lặng không trả lời, chú Quân cũng biết anh không muốn nói thêm gì nữa, bèn đổi đề tài: “Vậy cháu có muốn chú nói lễ tân, nếu cô Mạnh tới thì đừng dẫn cô ấy lên không? Cứ từ chối cô ấy là được.”
Yết hầu của Lan Trác Phong khẽ động, anh nuốt nước bọt, dùng đầu ngón tay búng nhẹ tàn thuốc, phủi sạch lớp tro rồi thản nhiên ậm ừ một tiếng.
Nghe thấy tiếng “ừ” hững hờ đó, chú Quân không khỏi liếc nhìn anh một cái. Sau vài giây im lặng, ông quay người, rời khỏi phòng.
Mạnh Tầm trở lại khách sạn, mở lại tập tài liệu kế hoạch của mình. Bên phía ZK không hề đưa ra bất kỳ ý kiến, đề xuất hay thậm chí là câu hỏi nào về bản kế hoạch hôm nay. Cô hiểu rõ, đối với Chu Hoài Lộ, chuyện đầu tư tiền vào Cologne chỉ là chuyện đơn giản. Không phải vì bản kế hoạch của cô hoàn hảo, mà đơn giản là họ có mục đích riêng. Cô chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ cẩn thận thêm mà thôi.
Tiểu Tiểu và Triệu Nghị thì vẫn đang ngồi ở sofa, tiếp tục bàn luận về danh thiếp của Lan Trác Phong. Tiểu Tiểu còn gửi cả hình ảnh danh thiếp đó vào nhóm chat nội bộ, kèm theo cả thông tin từ Bách khoa toàn thư Baidu về Tập đoàn Mistralis. Không lâu sau, nhóm làm việc của Cologne lập tức “nổ tung”. Đặc biệt là nhóm nhỏ của bộ phận dự án, một số quản lý trong nhóm còn không ngần ngại nhắn riêng cho Mạnh Tầm:
“Mạnh Tầm, chị thật lợi hại quá! Nghe nói chị lấy được đầu tư từ Tập đoàn Mistralis à?”
“Họ sẵn sàng đầu tư bao nhiêu tiền vậy?”
“Chỉ trong một đêm đã giành được đầu tư, đúng là sinh viên ưu tú của đại học A có khác!”
“Chị Tầm đến từ trường đại học A sao? Chẳng trách mà bên kia đồng ý đầu tư nhanh như thế. Không lẽ chị có quan hệ gì với Mistralis sao?”
Cô không để ý đến những tin nhắn ồn ào trong nhóm dự án, chỉ tập trung vào kế hoạch của mình, chỉnh sửa từng chút một. Cho đến khi vị sếp quanh năm không lộ mặt của cô gọi điện riêng tới cho cô..
Tây Thần:“Mạnh Tầm, nghe nói em lấy được danh thiếp của Lan tổng bên Tập đoàn Mistralis?”
Mạnh Tầm lập tức mở điện thoại. Cô ngoái đầu nhìn lại, thấy Tiểu Tiểu và Triệu Nghị vẫn đang cắm cúi bấm điện thoại, phấn khích như thể muốn kể hết mọi chuyện vừa xảy ra ở Hương Sơn Áo hôm nay.
Mạnh Tầm đã từng do dự liệu có nên nhận đầu tư từ Mistralis không.
Suy cho cùng, không ai muốn người từng làm mình tổn thương lại bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống lần nữa. Nhưng giờ đây, ngay cả Tây Thần cũng biết chuyện, mà cô cũng đoán được lý do anh gọi tới, cô không còn đường lui nữa, đành phải cắn răng thừa nhận: “Vâng, đúng vậy.”
"Hãy gửi cho anh địa chỉ, anh sẽ đi tìm em. Ngày mai chúng ta sẽ đến Tập đoàn Mistralis, anh sẽ cùng em thuyết phục họ đầu tư vào dự án này." Tây Thần nói xong thì quay sang giải thích với Mạnh Tầm: "Có thể em chưa rõ tầm quan trọng của Mistralis đối với công ty đâu. Nếu em giành được khoản đầu tư từ họ, vậy thì sau này Cologne gần như không cần phải lo lắng về việc vận hành dự án nữa. Thương vụ này mà xong, Mạnh Tầm, em sẽ đảm nhận vị trí giám đốc."
Tiểu Tiểu và Triệu Nghị cũng nghe rõ từng chữ, không nhịn được đồng loạt kêu lên một tiếng "ôi" đầy ngạc nhiên.
Mạnh Tầm đang cầm điện thoại mà đột nhiên thấy cả người căng thẳng.
Cô và Lan Trác Phong, thật sự phải gặp nhau sao? Hơn nữa, chắc chắn sẽ có sự tiếp xúc nhất định.
Tây Thần đã nói đích thân sẽ đi cùng, nhưng họ đâu biết gì về quá khứ giữa cô và Lan Trác Phong. Nếu họ biết thì sao? Ở nơi làm việc, chẳng ai quan tâm đến những khó khăn hay hoàn cảnh cá nhân của cô cả. Xã hội chỉ quan tâm đến lợi ích mà thôi.
Mạnh Tầm chỉ có thể cắn răng đồng ý. Cô thầm hy vọng rằng có lẽ ngày mai Lan Trác Phong sẽ không đến công ty, mà sẽ có người ở bộ phận đầu tư thay mặt tiếp đón. Cả đêm đó, cô trằn trọc không ngủ được. Cô đang tính toán xem ngoài Mistralis và ZK ra, còn có nhà đầu tư nào có thể cạnh tranh với họ nữa không. Nhưng dù nghĩ suốt cả đêm, cô cũng không tìm ra được phương án khả thi nào. Sau khi rối trí với đống vấn đề kinh doanh, cô lại bắt đầu nghĩ sang chuyện cá nhân. Ngày mai, liệu anh có đến không?
Trong lòng cô, có phải vẫn mong anh sẽ xuất hiện thêm một lần nữa?
Không ngờ, nửa đêm cô thiếp đi lúc nào không hay, cô lại mơ thấy anh.
Trong giấc mơ, anh ôm chặt lấy cô, cô ngồi trên đùi anh. Ký ức lại quay về cái đêm ba năm trước, anh đè lên người cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ làm cô run rẩy. Hương vị lạnh lẽo, quen thuộc của anh như bao trùm lấy cô. Đúng lúc anh sắp hôn cô, anh lại bất ngờ hỏi một câu: “Sao em lại muốn quay về?”
Mạnh Tầm choàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Ngay sau đó, đồng hồ báo thức reo lên. Cô tắt chuông, rồi ngồi thẫn thờ trên giường một lúc lâu không nhúc nhích.
Một lúc sau, Tiểu Tiểu đã thu dọn đồ đạc xong, Mạnh Tầm mới xuống giường. Cô chọn một chiếc sơ mi trắng phối với chân váy công sở màu xám tro, buộc tóc nửa đầu để nửa còn lại buông xõa tự nhiên. Cô trang điểm đơn giản, chỉ tô nhẹ một lớp son màu kem đào. Tác phong của cô luôn nhanh nhẹn và gọn gàng. Chỉ mất chưa đến mười phút để cô hoàn tất mọi thứ: trang điểm, lấy tài liệu, rồi xuống tầng tìm Tây Thần.
Tây Thần vừa thấy Mạnh Tầm thì buột miệng khen: "Hôm nay em trông xinh thật đấy."
Mạnh Tầm khẽ gật đầu cảm ơn.
Bốn người cùng đến cổng trụ sở Tập đoàn Mistralis.
Tây Thần dặn dò: "Chuẩn bị tinh thần kỹ vào nhé, hôm nay nhất định phải chốt được đầu tư. Nếu thuận lợi, tiền thưởng tháng này của em sẽ gấp đôi."
Anh vừa nói vừa mỉm cười, vẫy tay thúc giục: "Đi thôi mọi người."
Mạnh Tầm tranh thủ kiểm tra lại lần cuối tập tài liệu và máy tính xách tay của mình.
Bốn người cùng nhau bước vào bên trong tòa nhà.
Mạnh Tầm đưa danh thiếp cho lễ tân, rồi tự giới thiệu:
"Chúng tôi đến từ Công ty Cologne. Hôm qua tôi đã hẹn trước với Chu tổng bên phía ZK để hôm nay được trao đổi cụ thể với Lan tổng. Không biết hôm nay Lan tổng có rảnh không ạ?"
Nhân viên lễ tân cúi đầu nhìn màn hình máy tính, sau đó lễ phép nói: "Rất xin lỗi, hôm qua trợ lý đặc biệt đã thông báo rằng phía Mistralis sẽ không tham gia đầu tư vào Cologne Enterprises. Thành thật xin lỗi."
Mạnh Tầm vẫn cầm danh thiếp trong tay, sững sờ tại chỗ. Tây Thần, Tiểu Tiểu và Triệu Nghị cũng chết lặng, không nói nên lời. Bốn người họ im lặng hồi lâu, không ai mở miệng. Mạnh Tầm khẽ bật cười tự giễu, rồi đặt lại danh thiếp của anh lên quầy lễ tân, không muốn giữ lấy nữa. Cô khẽ nói:
"Cảm ơn đã giúp đỡ."
Không phải là anh không muốn đầu tư. Mà là anh biết cô là người phụ trách dự án này, nên không muốn gặp cô, không muốn dính dáng gì đến cô, càng không muốn đầu tư vào dự án của cô. Thật ra cũng chẳng có gì to tát, nhưng tại sao trong lòng lại thấy nhói lên như vậy? Mắt và sống mũi cứ cay xè.
Đây chính là Lan Trác Phong sao? Tam thiếu gia, người vốn nổi tiếng là lạnh lùng, khó gần, vậy mà ban đầu, anh lại sẵn lòng đối xử tốt với cô.
Mạnh Tầm không còn đủ dũng khí để ở lại Mistralis thêm giây nào nữa, liền quay người rời đi nhanh chóng. Tây Thần, Tiểu Tiểu và Triệu Nghị đều cảm nhận được có điều gì đó không ổn, nên vội vàng bước theo cô.
Mới đi được vài bước, họ đã thấy Mạnh Tầm bất ngờ đụng vào ai đó.
Cô đưa tay che mũi và trán. Tự trách mình đi quá nhanh, không chú ý phía trước, kết quả là va thẳng vào người đối diện. Lồng ngực của đối phương cứng như sắt, nhưng mùi hương mát lạnh thoảng qua mũi lại khiến cô khẽ run người. Cơn đau nơi mũi và trán khiến cô cau mày.
Tiểu Tiểu và Triệu Nghị lập tức nhận ra người mà Mạnh Tầm vừa đụng trúng là chủ nhân của toà nhà này.
Lúc đó, có rất nhiều người đang ra vào trước cửa Mistralis. Khi nhìn thấy người đàn ông luôn im lặng, nghiêm nghị kia bị một cô gái va phải, tất cả đều không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho cô. Đúng là một khởi đầu chẳng lành. Ai nấy đều chậm bước lại, bản năng hóng chuyện trỗi dậy.
Mọi người đều muốn biết, cô gái này đụng trúng Lan tổng, người nổi tiếng lạnh nhạt, khó tiếp cận sẽ có kết cục ra sao?
Tây Thần cũng trông thấy trợ lý đặc biệt theo sau người đàn ông đó, tay cầm cặp tài liệu, sắc mặt các nhân viên Mistralis phía sau đều toát ra vẻ căng thẳng. Anh cũng đã nhận ra người mà Mạnh Tầm vừa va phải là ai, định bước lên giải vây, nhưng khi thấy người đàn ông kia khẽ cau mày, bước chân anh lập tức khựng lại.
Lan Trác Phong cụp mắt xuống, vẻ mặt rõ ràng là không hài lòng.
Cơn đau trên người Mạnh Tầm cũng dần dịu đi, nhưng hương thơm lạnh quen thuộc kia khiến cô nhận ra ngay mình vừa đụng trúng ai. Nhịp tim của cô bắt đầu loạn nhịp, gần như quên cả cảm giác đau đớn. Cô rụt rè mở miệng xin lỗi, giọng khẽ khàng, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô lùi lại trong đôi giày cao gót, nhưng không vững, bước chân loạng choạng.
Ngay khi cô sắp ngã, một cánh tay vững chắc đã kịp đỡ lấy vòng eo mảnh mai của cô. Gương mặt tuấn tú vẫn còn nét lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy một chút bất lực thoáng qua trong ánh mắt. Yết hầu anh khẽ động, rồi nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm cô lên, như đang kiểm tra cô có bị thương không.
Giọng nói nghe như trách móc, nhưng lại lộ ra sự dịu dàng không thể che giấu: "Chỉ là va vào một cái thôi mà, mắt em đã đỏ hoe rồi."
“Em đúng là ngang ngược, có cả lý do để khóc nữa cơ à?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận