Thanh mai trúc mã của tôi lại thích một cô gái ngổ ngáo, nổi loạn.
Cậu ta nói cả đời này bản thân chưa từng gặp ai tự do đến thế.
Chỉ vì một câu nói của cô gái kia mà cậu ta cúp học, cũng chỉ vì một câu khác mà bỏ thi.
Cậu ta bắt đầu hút thuốc, nhuộm tóc, đánh nhau, đua xe.
Thậm chí còn nếm thử trái cấm với cô ta, để rồi mang thai ngoài ý muốn.
Cuộc đời hỗn loạn của họ, tôi không muốn dính dáng vào. Nhưng người em trai sinh đôi của tôi lại muốn trở thành kẻ "thu dọn hậu quả".
Tôi xách gậy chắn ngang đường nó: “Người khác ra sao thì chị mặc kệ, nhưng nếu mày dám đi, chị sẽ đánh gãy chân mày.”
Dưới chính sách "đàn áp cao độ" của tôi, em tôi thi đỗ Thanh Hoa, còn thanh mai trúc mã và cô gái ngổ ngáo kia thì cùng nhau bỏ học.
Sau này, thanh mai trúc mã hỏi tôi tại sao không kéo cậu ta một tay.
Tôi nói: “Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không phải sao?”
Cậu ta lại hỏi: “Thế còn Giang Tự Bạch thì sao?”
“Nó là em trai tôi. Còn cậu là ai?”
1
Vì Quý Thính cúp học nên tôi bị gọi lên văn phòng.
Điện thoại không bắt máy, tin nhắn không trả lời, dì Quý gấp đến đỏ cả mắt.
“Dư Bạch, con là người thân với Tiểu Thính nhất, con biết nó đi đâu không?”
Tôi biết.
Hôm nay Hạ Dao đến tìm Quý Thính.
Cô ta nói tâm trạng không tốt, muốn Quý Thính đi chơi với mình.
Ban đầu Quý Thính còn do dự.
Hạ Dao vừa nghe thế liền hừ lạnh: “Anh không đi với em, em sẽ đi tìm người khác.”
Quý Thính lập tức như bị giẫm trúng đuôi: “Tìm ai? Giang Tự Bạch hả?”
Cậu ta ép Hạ Dao vào góc tường, tai kề má, giọng đầy chiếm hữu: “Không được tìm ai hết. Em là của anh.”
Hạ Dao cười đến uốn éo cả người.
“Nhưng nếu có người nghe thấy thì sao? Cô em gái nhỏ của anh sẽ không đi mách lẻo đấy chứ?”
Rõ ràng Hạ Dao đã phát hiện ra tôi từ sớm.
Quý Thính thấy tôi cau mày lại.
“Từ khi nào mà cậu học được cái trò nghe lén người khác nói chuyện thế vậy?”
“Tôi đến trước.”
Quý Thính còn định nói gì đó, nhưng Hạ Dao kéo tay cậu ta: “Còn đi không?”
Quý Thính lập tức dịu ánh mắt, siết chặt tay cô ta.
Trước khi rời đi, cậu ta lạnh nhạt liếc tôi một cái: “Giang Dư Bạch, đừng đi mách lẻo, ghê tởm lắm.”
Thật ra, Quý Thính chẳng cần phải nói với tôi những lời như thế.
Dù sao thì chuyện của cậu ta, từ lâu đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.
2
Tan học, tài xế đến đón chúng tôi.
Giang Tự Bạch vừa ném cặp lên xe xong đã định chạy đi.
Tôi kéo tay nó lại: “Em định đi đâu?”
Giang Tự Bạch bực bội “chậc” một tiếng: “Liên quan gì đến chị.”
Nó hất tay tôi ra, thoáng chốc đã chạy mất hút.
Hôm nay là sinh nhật tôi và Giang Tự Bạch.
Bố mẹ đang ở nước ngoài, họ gọi video về: “Bạch Bạch, sinh nhật vui vẻ nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=1]
Còn Tiểu Bạch đâu rồi?”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Giang Tự Bạch đâu.
“Con không biết, lát nữa con sẽ đi tóm nó.”
Mẹ tôi bật cười khúc khích: “Tiểu Bạch lại sắp đến mách mẹ cho xem. Nhưng ngoài con ra, thật sự không ai trị nổi nó.”
Giang Tự Bạch từ nhỏ đã không nghe lời, lớn lên rồi lại càng nổi loạn.
Thật ra tôi cũng chẳng quản nổi nó.
Nhưng ít ra, nó vẫn còn nể tôi đôi phần.
Tôi thu dọn đồ đạc, đeo cặp lên lưng, bảo tài xế đưa đến một hội quán ở trung tâm thành phố.
Giang Tự Bạch đang ở đó, là đàn em của nó nói cho tôi biết.
Khi tôi đến nơi, sắc mặt nó trông không tốt lắm. Cái bánh sinh nhật to tướng trên bàn vẫn chưa đụng đến, chỉ có đĩa trái cây là hết đĩa này đến đĩa khác được mang ra.
Tôi đá nhẹ vào chân nó: “Về nhà với chị.”
Đối với sự xuất hiện của tôi, Giang Tự Bạch chẳng có chút ngạc nhiên nào.
Nó cau có, lười biếng nói: “Em không về.”
Tôi dùng ánh mắt hỏi mấy người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một tên tóc vàng ghé lại, thì thầm: “Hạ Dao nói sẽ đến chúc mừng sinh nhật anh Giang, nhưng đến giờ không gọi được, người cũng không thấy đâu. Anh Giang đang giận, nói cô ta không đến thì anh cũng không về.”
Tôi hỏi Giang Tự Bạch: “Cô ấy không đến thì em cũng không đi?”
Giang Tự Bạch ngẩng đầu, cứng cổ đáp: “Đúng!”
“Được thôi.”
Tôi nói xong liền ngồi xuống bên cạnh nó, bắt đầu chỉ huy mọi người dọn bàn.
“Chị làm gì đấy?” Giang Tự Bạch cảnh giác nhìn tôi, như thể tôi sắp làm điều gì đáng sợ lắm.
Tôi rút từ trong cặp ra một xấp đề thi: “Làm bài.”
Giang Tự Bạch tức đến mức bật dậy: “Chị bị điên à? Làm đề ở KTV?”
Đúng là hơi bất tiện thật, ánh đèn nhấp nháy loạn cả lên.
“Tắt mấy cái đèn màu này đi, để đèn thường thôi được không?”
“Được được!”
Giang Tự Bạch càng nổi đóa: “Ai cho các người nghe lời chị ấy hả?”
Mấy người kia cúi đầu, giả vờ làm chim cút.
Thấy cục diện không thể cứu vãn, Giang Tự Bạch bắt đầu buông xuôi: “Ai muốn làm thì làm, em không làm.”
Thật vậy sao?
“Chị gọi chú Lưu và mấy người khác tới rồi.”
Giang Tự Bạch: “…Chị giỏi lắm. Em làm!”
Thế là chúng tôi trải đề ra, mỗi người một cây bút.
Mấy người kia thì trố mắt nhìn.
Tôi quay sang hỏi: “Mấy người cũng muốn làm không?”
Bọn họ vội vàng lắc đầu.
Nhưng học hành là chuyện rất dễ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí.
Một khi không khí học tập lan tỏa, không nhập cuộc cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng “soạt soạt” của bút viết trên giấy.
Cứ như vậy, trong ngày sinh nhật mười bảy tuổi của tôi và Giang Tự Bạch, người mà em trai tôi muốn chờ rốt cuộc vẫn không đến.
Nhưng nó đã biến nỗi tức giận thành động lực, cắm đầu làm liền năm bộ đề đến tận sáng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận