Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐẠI BẠCH VÀ TIỂU BẠCH

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:12:46
6
Từ nhỏ, tôi đã lớn lên trong ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.
Vì bên cạnh tôi luôn có hai cậu con trai: một nghịch ngợm, một lạnh lùng nhưng đều rất ngoan ngoãn khi đối diện với tôi.
Giang Tự Bạch thì khỏi cần nói, chúng tôi cùng chung dòng máu, là người thân ruột thịt.
Dù nó có hay cáu gắt với tôi thì cũng chưa từng để ai bắt nạt tôi.
Còn Quý Thính, cậu ta mang đến sự đồng hành, là kiểu âm thầm mà bền bỉ.
Giống như khi phân lớp hồi tiểu học.
Người lớn hỏi ý kiến chúng tôi rằng có muốn ba đứa cùng học một lớp hay không.
Giang Tự Bạch là người đầu tiên phản đối, nói rằng nó tuyệt đối không muốn học cùng tôi.
“Giang Dự Bạch phiền ch.ết đi được, suốt ngày quản con.”
Quý Thính thì không nói gì.
Nhưng cuối cùng tôi và cậu ta vẫn được xếp cùng lớp.
Tôi cứ tưởng là trùng hợp, còn hớn hở kéo tay cậu ta nói: “May thật đấy!”
Mãi sau mẹ tôi mới kể cho nghe.
Là Quý Thính tự yêu cầu.
“Nếu được thì cho con học cùng cậu ấy, con sợ bạn khác bắt nạt cậu ấy.”
Từ lúc đó, tôi và Quý Thính chưa từng rời nhau.
Cậu ta đợi tôi đi học mỗi ngày.
Tan học cũng luôn đứng bên cạnh đợi tôi thu dọn sách vở.
Rồi xách cặp tôi cùng nhau về nhà.
Chúng tôi cùng làm bài tập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=4]

Cậu ta rất thông minh, luôn biết cách giúp tôi hiểu khi tôi bí.
Cậu ta nói: “Không có tớ thì cậu định thi đại học kiểu gì?”
Tôi ngơ ngác: “Tại sao lại không có cậu?”
Quý Thính bật cười, xoa rối tóc tôi: “Phải rồi, có tớ.”
Chúng tôi đã hẹn nhau sẽ đến cùng một thành phố, học cùng một trường đại học.
Nhưng Quý Thính đã thất hứa.
Vì sự xuất hiện của Hạ Dao.
7
Hạ Dao nổi loạn, phóng túng và rõ ràng là rất xinh đẹp.
Sự xuất hiện của cô ta dường như chỉ để gây chuyện.
Ngay ngày đầu tiên chuyển trường, cô ta trèo tường bỏ học thì tình cờ gặp Giang Tự Bạch, rồi cả hai cùng bị bắt, từ đó kết thành một mối ràng buộc không rõ ràng.
Ngày thứ hai chuyển đến, cô ta cạy khóa cửa sân thượng để lên hút thuốc, bị tôi và Quý Thính bắt gặp.
Hôm đó, Hạ Dao lớn tiếng thề rằng sẽ theo đuổi được Quý Thính.
Nhưng Quý Thính hoàn toàn không lay động, thậm chí còn ghi tên Hạ Dao vào biên bản xử phạt.
Ban đầu tôi không để tâm.
Nhưng sau này tôi phát hiện tờ biên bản ghi tên Hạ Dao đã bị Quý Thính xé đi.
Kể từ ngày đó, Hạ Dao bắt đầu công khai theo đuổi Quý Thính.
Quý Thính lúc đó thấy rất phiền, khi thì bơ sạch, khi thì bảo cô ta cút.
Ai cũng nói Hạ Dao là tự lượng sức mình.
Nhưng chỉ có tôi biết, Quý Thính đã bắt đầu dao động.
Cậu ta rất hay thất thần, nhất là những khi Hạ Dao không xuất hiện đúng giờ như mọi ngày.
Mỗi khi thấy Hạ Dao đang trêu đùa với mấy nam sinh khác, sắc mặt cậu ta sẽ trầm xuống, xoay người rời đi.
Nhưng đi được vài bước lại chậm lại như đang đợi Hạ Dao phát hiện rồi đuổi theo.
Sự bất thường của Quý Thính khiến tôi thấy bất an.
Tôi hỏi cậu ta: “Cậu thích Hạ Dao à?”
Quý Thính cười khẩy: “Làm gì có!”
Giọng cậu ta vừa cao vừa gấp, cứ như bị người ta nói trúng tim đen.
Cho đến ngày hôm đó, Hạ Dao ôm một bó hoa đứng dưới lầu khu dạy học.
Cô ta lớn tiếng gọi tên Quý Thính.
Nói rằng: “Anh không đồng ý thì em không đi.”
Học sinh các lớp ùa ra xem náo nhiệt, cả giáo viên nghe tin cũng đang vội vã chạy tới.
Quý Thính ngồi yên tại chỗ, sắc mặt âm trầm.
Chưa đến một phút, cậu ta đột nhiên đứng dậy định đi xuống.
Tôi kéo tay cậu ta lại: “Cậu không thể đi.”
Yêu sớm công khai như vậy sẽ bị ghi sổ kỷ luật.
Hạ Dao sẽ ảnh hưởng đến cậu, làm chậm trễ tương lai cậu.
Quan trọng nhất là, tớ không muốn cậu đi.
Nhưng Quý Thính hoàn toàn không cho tôi cơ hội mở miệng, cậu ta dứt khoát hất tay tôi ra.
Tôi lại giữ chặt: “Quý Thính, cậu đừng đi.”
Sắc mặt cậu ta lúc này đã cực kỳ khó coi.
“Không liên quan đến cậu.”
“Quý Thính, tớ xin cậu đấy…”
“Tránh ra!”
Tôi cầu xin ba lần, giữ lại ba lần nhưng cuối cùng vẫn không cản nổi cậu ta.
Cậu ta lao xuống cầu thang, kéo tay Hạ Dao bỏ chạy trước khi thầy cô đến.
8
Tôi chờ sẵn ở lầu ba, không bao lâu thì đợi được Giang Tự Bạch.
Nó đeo khẩu trang, khom người, lén la lén lút.
Tôi không nhịn được mà hỏi: “Em định đi bắt cóc người à?”
Trong tích tắc, Giang Tự Bạch như con mèo bị giẫm trúng đuôi.
“Chị bị điên à? Dọa ch.ết em rồi!”
“Không đúng, sao chị biết em ở đây? Có phải chị gắn thiết bị theo dõi trên người em không?”
“Sao chị kỳ vậy? Chị thì được đến xem Quý Thính, còn em thì không được gặp Hạ Dao? Quan lớn được phóng hỏa, dân đen không được thắp đèn hả?”
Tôi không nói gì, mặc cho nó gào thét.
Đợi nó xong trận thì tôi hỏi: “Đề làm được mấy tờ rồi?”
Giang Tự Bạch im re, mắt láo liên.
Tôi thở dài: “Vậy thì tối nay khỏi ăn lẩu.”
“Dựa vào đâu chứ?!”
“Dựa vào việc tiền sinh hoạt trong nhà nằm trong tay chị.”
“Vô liêm sỉ!!”
“Báo em một tin vui.”
“Gì?”
“Quý Thính gãy chân rồi.”
Giang Tự Bạch ngơ ngác: “Ý chị là giờ em có thể giành người thoải mái?”
Tôi lắc đầu: “Ý chị là, lẽ ra người gãy chân nên là em. Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
Giang Tự Bạch nhìn thẳng phía trước: “À, đến mức phải ngồi xe lăn rồi à? Quả thật là… cũng hơi bất ngờ.”
“Xe lăn gì cơ?”
Nó hất cằm ra phía trước.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo, Quý Thính đang ngồi xe lăn cách không xa, sắc mặt vô cảm.

Bình Luận

0 Thảo luận