15
Quý Thính bị đuổi học.
Chuyện lớn thế này, trường học sao có thể làm ngơ.
Còn về cậu ta và Hạ Dao…
Sau này họ sẽ ra sao, không ai biết được.
Quý Thính hiện tại đang tự học ở nhà, cậu ta vẫn sẽ thi đại học.
Bây giờ cậu ta càng ngày càng trầm lặng, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng không ra ngoài, ngoài học ra là ăn với ngủ.
Đây là những gì tôi nghe được khi vô tình gặp dì Quý.
Dì ấy già đi trông thấy, lải nhải kể toàn những điều oán thán.
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
Không khuyên nhủ, cũng không an ủi.
Nói đến cuối cùng, dì Quý ngượng ngùng ngậm miệng, chỉ nói với tôi có thời gian thì đến thăm Quý Thính chơi.
Nhìn dáng vẻ của dì ấy, nghe những lời dì ấy kể về Quý Thính, tôi bất chợt nhớ đến Hạ Dao.
Tôi không thích cô ta.
Nhưng không thể phủ nhận, khi một mối quan hệ nam nữ có vấn đề, người bị tổn thương nặng nề hơn luôn là con gái.
Con trai chỉ cần quay đầu là bờ.
Còn con gái thì sao?
Có người nói cô ta không biết xấu hổ, có người nói cô ta bẩn thỉu, có người nói cô ta ghê tởm, có người mắng cô ta thối nát từ trong ra ngoài.
Còn với Quý Thính thì sao? Tiếc nuối? Gọi là sai lầm? Nói cậu ta bị kéo xuống khỏi thần đàn?
Thậm chí còn có kẻ cười hề hề bảo cậu ta “cũng có bản lĩnh đấy chứ”.
Thật là bất công.
Nửa tháng sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi tình cờ gặp Hạ Dao ngoài khu dân cư.
Cô ta gầy đi nhiều, sắc mặt trắng bệch, dáo dác nhìn quanh như đang tìm cơ hội lẻn vào.
Tôi vốn định không can dự nhưng cô ta đã phát hiện ra tôi.
“Giang Dự Bạch, cậu đưa tôi vào trong.”
“Không được.”
“Tại sao?”
Tôi thấy buồn cười: “Phải là tôi hỏi cậu mới đúng, tại sao tôi phải đưa cậu vào?”
Hạ Dao sầm mặt.
“Giờ chắc cậu đắc ý lắm đúng không? Cậu tưởng Quý Thính chia tay tôi là để đến với cậu à? Giang Dự Bạch, cậu đừng có nằm mơ! Chúng tôi chỉ vì bất đắc dĩ mới phải chia tay, chúng tôi vẫn yêu nhau!”
Tôi nhìn cô ta đầy ngạc nhiên, không hiểu sao cô ta lại nghĩ như vậy.
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tránh ra, tôi phải về nhà.”
Hạ Dao túm lấy tôi: “Cậu không đưa tôi vào cũng được, đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi cho Quý Thính.”
Tay cô ta rất lạnh. Vừa rồi có một trận mưa, người cô ta hơi ướt, mà đến giờ đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.
Có lẽ vì chút thương hại, tôi bấm số gọi cho Quý Thính.
“Alô? Bạch Bạch, cậu tìm tôi à?”
Cậu ta bắt máy rất nhanh.
Giọng nói hơi gấp gáp mang theo chút dè dặt, không biết có phải tôi nghe nhầm không.
“Là em.”
Hạ Dao lên tiếng.
Đầu bên kia im lặng.
“Quý Thính, em đang ở ngoài, anh ra gặp em đi."
"Tại sao anh nói chia tay là chia tay? Tại sao anh nói không liên lạc là không liên lạc?"
"Anh từng nói rồi mà, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em."
"Quý Thính, em nói cho anh biết, cho dù không có anh, em cũng sẽ sinh đứa bé này ra.”
Tim tôi run lên, lập tức nhìn xuống bụng Hạ Dao, cô ta vẫn chưa phá thai.
Hơi thở của Quý Thính dần dần trở nên dồn dập.
“Tại sao em cứ không chịu hiểu? Đây là một sai lầm, giờ chúng ta vẫn còn cơ hội để sửa. Bây giờ anh không muốn yêu đương gì cả, anh chỉ muốn thi đỗ một trường đại học tốt.”
Hạ Dao bật khóc.
“Thế còn em thì sao? Em phải làm sao đây?”
“…Xin lỗi!”
16
Một câu “xin lỗi” của Quý Thính khiến Hạ Dao ném điện thoại tôi xuống đất, ngồi xổm dưới đất mà òa khóc.
Nhìn bộ dạng thê thảm của cô ta, tôi thở dài: coi như hôm nay tôi xui.
Về đến nhà, Giang Tự Bạch cằn nhằn: “Chị đi lâu quá, em làm xong nửa tờ đề thi rồi.”
Nó vừa ăn đồ ăn vặt tôi mua về, vừa làm nốt phần còn lại, còn liếc tôi một cái kỳ quặc: “Ngẩn người gì thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=8]
Định trốn học à?”
Lời đến miệng, tôi lại nuốt xuống. Thôi quên đi, không nói chuyện gặp Hạ Dao nữa.
Không ngờ ba ngày sau, Hạ Dao lại tìm đến tận cửa.
Lúc đó tôi vừa tắm xong, nghe thấy tiếng ồn thì chạy ra, đúng lúc nghe cô ta nói qua intercom với Giang Tự Bạch: “Đây là con của em, em không muốn bỏ. Giang Tự Bạch, anh sẽ giúp em, đúng không?”
Giang Tự Bạch hỏi: “Giúp kiểu gì?”
Cô ta nói: “Em trốn khỏi nhà, không có chỗ ở. Anh giúp em sắp xếp một chỗ đi. Giang Tự Bạch, anh sẽ chăm sóc em đúng không? Anh từng nói anh thích em mà. Chỉ cần anh chịu nhận đứa bé này, em sẽ ở bên anh.”
Ngay khoảnh khắc đó, đầu tôi “ong” một tiếng. Không kịp suy nghĩ gì, tôi chộp lấy cây gậy bóng chày trong góc rồi lao thẳng xuống tầng.
Giang Tự Bạch tay còn đang đặt trên nắm cửa, khựng lại.
Nó hỏi: “Chị làm gì đấy?”
Tôi mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào nó: “Người khác chị không quản, nhưng mày mà dám bước ra khỏi cửa, chị đánh gãy chân mày.”
Tôi nghiến răng nhìn cặp chân dài của nó: “Thằng ranh này, sớm muộn gì chị cũng phải đánh gãy mày.”
Giang Tự Bạch nghẹn lời: “Chị tưởng em định làm gì?”
Tôi hừ lạnh: “Mày định làm gì chị không quan tâm, nhưng chị nhất định sẽ không làm bác gái nuôi cho con người khác.”
Nó hỏi lại: “Thế em làm bố nuôi thì được chắc?”
Tôi nhún vai: “Ai mà biết được?”
Giang Tự Bạch búng trán tôi một cái: “Chị điên rồi à!”
Tôi nhìn nó đầy nghi hoặc.
Nó giơ tay tắt intercom: “Việc em định làm là chuyện này đây.”
Hạ Dao vẫn chưa từ bỏ, còn đang la lối ngoài cổng.
Chúng tôi gọi bảo vệ, chẳng bao lâu sau cô ta bị mời đi.
Nhưng cô ta không chịu buông tha, hôm sau lại đến.
Cứ như thể Giang Tự Bạch mới là cha đứa bé vậy.
Giang Tự Bạch ngửa mặt lên trời, bất lực: “Trên mặt em có viết ba chữ à?”
Tôi hỏi: “Hửm?”
Nó nói: “Oan — Đại — Đầu!”
Rồi nó đứng lên: “Thôi, em ra ngoài một chuyến!”
Tôi chặn lại: “Không được!”
Nó tặc lưỡi: “Yên tâm, không để chị phải làm bác gái nuôi đâu.”
Tôi vẫn không yên tâm, bèn mở camera giám sát.
Thấy Giang Tự Bạch vừa ra khỏi cửa, Hạ Dao lập tức mừng rỡ: “Em biết mà, anh sẽ không bỏ mặc em. Có phải là Giang Dự Bạch không cho anh ra không? Giang Tự Bạch, sắp xếp chỗ cho em đi, em mệt ch.ết rồi. Còn nữa, anh thuê giúp em một bảo mẫu chăm sóc em nhé.”
Cô ta còn nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh đối xử tốt với em và đứa bé, em sẽ đồng ý làm bạn gái anh.”
Giang Tự Bạch đút tay vào túi, lười nhác nói: “Xem ra là lỗi của tôi thật, khiến cậu nghĩ tôi là một con chó trung thành, đến cả chuyện làm cha hộ cũng tình nguyện gật đầu.”
Sắc mặt Hạ Dao biến đổi: “Anh có ý gì?”
Giang Tự Bạch cười lạnh: “Ý là... cậu ngây thơ quá rồi đấy!”
Hạ Dao trừng mắt: “Giang Tự Bạch, không phải anh thích em sao? Sao đến chút chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng không giúp?”
Giang Tự Bạch nói: “Thì ra cậu biết tôi thích cô à? Thế nên mới vừa thả thính tôi, vừa tiêu tiền tôi, vừa gọi tôi đến giúp, lại còn giẫm đạp tôi. Bây giờ còn muốn tôi nhận đứa con trong bụng cậu như thể đang ban ơn vậy. Hạ Dao, cậu đúng là không biết xấu hổ.”
“Giang Tự Bạch!” Hạ Dao tức đến đỏ bừng mặt.
“Anh còn giận chuyện lần trước à? Sao nhỏ mọn thế? Em đã xin lỗi rồi còn gì!”
Một khi người ta bắt đầu vô lý, thì chẳng còn gì để nói nữa.
Giang Tự Bạch cũng hiểu rõ điều đó, nên mới nói: “Đừng tới làm phiền tôi nữa. Không thì tôi báo công an đấy.”
“Giang Tự Bạch, anh là đồ khốn!”
Hạ Dao vẫn còn gào lên, còn Giang Tự Bạch thì đã quay đầu bỏ đi.
Tối hôm đó, tâm trạng nó rất tệ, mặt mày u ám, viết bài như muốn đâm thủng giấy.
Tôi nói: “Được rồi, đừng viết nữa, nghỉ một chút đi.”
Giang Tự Bạch ném bút xuống bàn, chửi thề một câu.
Nó hỏi tôi: “Chị thấy em ngu lắm đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, đúng!”
Giang Tự Bạch tái mặt: “Chị không thể an ủi em tí à?”
Tôi bật cười: “Thì ai mà chẳng từng ngu? Chị cũng từng thích Quý Thính mà. Trẻ người non dạ, ai mà chưa từng thích mấy thằng cặn bã?”
Giang Tự Bạch nghĩ một lúc, rồi thở dài: “Nhà có phúc thì chẳng đến lượt mình!”
Đúng là, nhà chẳng có phúc.
Thế thì sao?
Chỉ có tri thức mới thay đổi được số phận!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận