Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐẠI BẠCH VÀ TIỂU BẠCH

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:13:04
9
Hôm đó, tôi không nói với Quý Thính một lời nào, chỉ khẽ gật đầu rồi lướt qua nhau.
Cảm giác rất kỳ lạ.
Rõ ràng trước đây chúng tôi thân thiết đến mức không có lấy một khoảng cách, vậy mà giờ lại thành quan hệ xã giao, gặp mặt chỉ gật đầu.
Tất cả chỉ mới diễn ra trong vòng ba tháng ngắn ngủi.
Vì kỳ thi giữa kỳ sắp đến, tôi siết chặt hơn việc học hành của Giang Tự Bạch.
Ban đầu nó không chịu bị quản.
Nhưng tôi đi tới đâu là bám sát tới đó.
Ví dụ như ngày cuối tuần hiếm hoi hôm nay, tôi vốn định để Giang Tự Bạch ngủ thêm một chút nhưng khi qua phòng xem lúc chín giờ thì đã không thấy người đâu.
Người của tôi báo: Nó đang ở tiệm net.
Tôi lập tức xông thẳng đến.
Không ngờ lại thấy Hạ Dao cũng ở đó.
Cô ta đeo tai nghe, ngồi sát bên cạnh Giang Tự Bạch, khi thì đập tay với nó, lúc lại nũng nịu đấm yêu một cái.
Giang Tự Bạch rõ ràng rất hưởng thụ.
Tôi bước đến, giật tai nghe của nó xuống.
Nó thấy tôi, bực bội “chậc” một tiếng.
Tôi tự nhiên bắt đầu đọc đề, sau đó hỏi đáp án.
Nó đang chơi game mà vẫn rảnh tay trả lời.
Đúng thì thôi, sai thì làm lại.
Giang Tự Bạch dường như đã quen nhưng Hạ Dao thì không vui, sắc mặt sa sầm.
“Giang Dự Bạch, cậu bị điên à?! Tụi tôi đang chơi game, cậu đọc đề làm gì? Thấy ghê không?”
“Rầm!”
Giang Tự Bạch đột ngột đứng phắt dậy, đá một phát vào ghế.
Nó trừng mắt nhìn Hạ Dao, giọng lạnh lùng: “Cậu chửi ai đấy?”
Hạ Dao tái mặt vì sợ, nhưng rồi đỏ bừng vì tức giận: “Giang Tự Bạch, cậu làm gì vậy? Mình đứng về phía cậu mà! Cậu hung dữ với mình làm gì?”
Giang Tự Bạch nhếch môi cười khẩy: “Không cần.”
Hạ Dao cũng nổi đóa, ném tai nghe lên bàn: “Được! Cậu giỏi lắm! Mình không nên đến tìm cậu!”
Nhìn bóng lưng Hạ Dao bỏ đi, Giang Tự Bạch cau mày chửi thề một tiếng rồi kéo tôi đi luôn.
“Này, chị bị ngốc à? Người ta chửi chị mà chị không biết đáp lại?”
Tôi bật cười nhìn nó: “Biết rồi, lần sau sẽ trả.”
“Còn có lần sau?”
“Không có nữa!”
10
Vì gãy chân nên Quý Thính buộc phải tạm nghỉ học.
Nghe nói gia đình đã mời gia sư để cậu ta học tại nhà.
Nhưng đồng thời, không cho cậu ta gặp Hạ Dao.
Quý Thính liệu có chịu nổi không?
Không biết.
Nhưng Hạ Dao thì chắc chắn không chịu được.
Hôm đó tan học, tôi thấy cô ta lén lút đi vào khu nhà Quý Thính.
Tối đến, nghe tin cô ta đã “bắt cóc” Quý Thính đi.
Tìm hai người họ cũng không khó nhưng cuối cùng gia đình Quý Thính lại mặc kệ.
“Thằng bé như bị trúng tà vậy. Nó nói với mẹ nó, nếu còn ép chia tay thì sẽ bẻ thêm cái chân còn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=5]

Dì Quý cũng hết cách rồi, khóc đến mờ cả mắt.”
Trong điện thoại, mẹ tôi thở dài: “Bạch Bạch, con không sao chứ?”
Từ lúc Quý Thính dây dưa với Hạ Dao đến nay, đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi câu đó.
Tôi thấy hơi tủi thân.
Thật ra, tôi không ổn chút nào.
Hôm đó tôi đã hạ mình giữ Quý Thính lại, thật sự rất mất mặt.
Hạ Dao thì mỗi ngày đều phô trương trước mặt tôi, tôi thật sự rất bực.
Quý Thính vì cô ta mà bất chấp mọi thứ, từ bỏ chính mình, tôi rất đau lòng.
Còn Giang Tự Bạch, nó lại thích Hạ Dao, chuyện đó làm tôi vô cùng tức giận.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nói với mẹ: “Con không sao đâu. Tương lai Quý Thính thế nào thì không còn liên quan đến con nữa. Nhưng con sẽ quản Giang Tự Bạch cho tốt, mẹ yên tâm.”
Kỳ thi giữa kỳ đến như đã định.
Trước kỳ thi, hiếm khi thấy Giang Tự Bạch có vẻ hồi hộp.
Tôi nói với nó: “Giang Tự Bạch, thi xong rồi về lớp chị nhé?”
“Sao cơ?”
“Chị ở một mình thấy sợ.”
Giang Tự Bạch “chậc” một tiếng, tỏ vẻ bực mình: “Phiền phức.”
“Chị cố gắng rồi, nếu em không đậu thì không được khóc đó.”
“Biết rồi!”
Trường tôi có cơ chế thi xong sẽ chuyển lớp: ai có thành tích tốt thì chen được vào lớp chọn, ai điểm thấp thì phải nhường chỗ.
Áp lực nhưng cũng là động lực.
Trước giờ, Giang Tự Bạch không mấy quan tâm.
Đây là lần đầu tiên nó chịu nghiêm túc trả lời tôi.
Khi nhận đề thi, tôi lướt qua một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm, những điểm tôi ôn cho Giang Tự Bạch hầu như đều trúng.
Chắc chắn nó sẽ không gặp vấn đề gì.
Sau hai ngày thi, mọi người thở phào bắt đầu buôn chuyện.
Chủ đề hot nhất chính là việc Quý Thính bỏ thi.
Quý Thính không tham gia kỳ thi lần này.
Dù chân gãy cũng không cản được thi, nhưng cậu ta vẫn bỏ.
“Còn vì lý do gì nữa, vì Hạ Dao chứ sao. Nghe đâu cô ta cũng không đi thi.”
“Chẳng ai biết hai người đó làm gì!”
“Ôi, ghen tị thật đấy, đây mới gọi là tình yêu!”
“Tình yêu là bỏ học, bỏ thi, đua xe à? Tôi thấy toàn gặp những cặp cùng tiến bộ, lần đầu thấy cặp rủ nhau cùng sa sút.”

Tôi không tham gia cuộc trò chuyện, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ rồi cùng Giang Tự Bạch về nhà.
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng bước chân vội vã.
“Em đi đâu đấy?”
Giang Tự Bạch mặt mày khó coi, không dừng bước.
“Chị lo ngủ đi, đừng quản.”
Đứng ở đầu cầu thang, nhìn ra đêm tối tĩnh lặng ngoài cửa, lòng tôi bỗng chộn rộn bất an.
“Cậu biết Hạ Dao ở đâu không?”
“Cậu biết không?”

Tôi gọi hết cuộc này đến cuộc khác, cuối cùng cũng xác định được địa chỉ nhà Hạ Dao.
Chỗ đó rất hẻo lánh, rất tối.
Ngõ sâu thẳm như thể có thể nuốt chửng con người.
Tôi tìm thấy Giang Tự Bạch trong một hẻm cụt.
Tôi tháo khăn choàng quấn vào bụng nó, chỗ đó bị rạch một đường sâu, máu đỏ tươi không ngừng trào ra.
“Đừng sợ, Tiểu Bạch, đừng sợ. Chị báo cảnh sát rồi, xe cứu thương cũng đang đến!”
“Sao chị lại đến đây?”
“Câm miệng!”
Giang Tự Bạch khẽ cười: “Dữ vậy?”
Nó đưa tay lên, khẽ nhéo tai tôi giống như hồi nhỏ, khi bố mẹ đi vắng, hai đứa nằm chung một giường, nó sợ nhưng không nói ra, cứ phải nhéo tai tôi mới ngủ được.
“Đừng sợ, run cái gì chứ? Em không sao!”
Tôi cắn chặt môi, nghẹn ngào bật khóc.
“Đại Bạch… xin lỗi chị… là em sai rồi!”

Bình Luận

0 Thảo luận