11
Khi Hạ Dao gây chuyện với đám du côn kia thì cô ta rõ ngang ngược hống hách, nào là đập vỡ chai rượu, nào là lật bàn.
Nhưng khi bọn chúng thật sự tìm tới, cô ta lại không gánh nổi nữa.
Cô ta gọi điện cho Giang Tự Bạch, cầu xin nó đến cứu.
Giang Tự Bạch đã đến.
Nhưng khi nó đứng ra chắn cho bọn họ, Hạ Dao lại dắt Quý Thính bỏ chạy.
“Cậu còn muốn sao nữa? Chân Quý Thính vừa mới hồi phục một chút, trong tình huống đó bọn tôi cũng chẳng giúp được gì. Với lại, người đâm Giang Tự Bạch là đám đó, cậu làm mặt lạnh với tôi làm gì? Tránh ra, tôi muốn đi thăm Giang Tự Bạch, cậu lấy tư cách gì mà cản?”
Tôi quay sang nhìn Quý Thính.
“Cậu cũng cảm thấy các cậu không sai?”
Quý Thính cúi mắt, lộ vẻ khó xử.
“Chuyện của Giang Tự Bạch, bọn tôi thật sự xin lỗi, nhưng mà…”
“Nhưng mà?” Tôi cười lạnh, cắt lời cậu ta: “Chỉ một câu xin lỗi thôi mà cũng khó vậy à? Tự các người gây chuyện thì tự mà gánh, gánh không nổi thì cũng nên tự chịu lấy, dựa vào đâu mà kéo người khác xuống cùng? Quý Thính, chúng ta lớn lên bên nhau, nếu hôm đó tôi không đến kịp, Giang Tự Bạch thật sự sẽ mất mạng, cậu có biết không?”
Nắm tay Quý Thính siết chặt bên người.
Hạ Dao lại trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu đạo đức giả làm cái gì? Tôi tính rồi, chỉ cần thoát ra ngoài là tôi sẽ báo cảnh sát, Giang Tự Bạch chỉ cần cố cầm cự một lúc là được. Cho dù không có cậu thì cũng chẳng sao! Hơn nữa đây là chuyện giữa tôi và Giang Tự Bạch, cậu ấy còn chưa nói gì, cậu lên mặt làm mẹ thiên hạ cái gì chứ? Thấy ghê!”
Tôi tức đến toàn thân run rẩy.
“Cút! Cả hai người, cút hết cho tôi!”
“Cậu…”
Quý Thính vội kéo Hạ Dao lại: “Đừng nói nữa!”
“Dự Bạch, bọn tôi không phải đến để cãi nhau, chỉ là muốn gặp Giang Tự Bạch một lần. Nếu không, thật sự bọn tôi không yên lòng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh giọng:
“Vậy thì cứ không yên lòng đi. Dựa vào đâu mà đòi yên lòng?"
"Như các cậu nói, người đâm Giang Tự Bạch không phải là hai người, tôi không thể làm gì được các người. Nhưng sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Giang Tự Bạch nữa. Còn đám người kia, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý.”
“Không được!”
Hạ Dao đột nhiên hét lên the thé: “Cậu không được báo cảnh sát!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=6]
Nếu cậu báo, bọn chúng sẽ không tha cho tôi!”
Đây mới chính là lời thật lòng của Hạ Dao.
Đây mới là mục đích thật sự khiến họ đến đây.
Nào là “thoát ra rồi báo cảnh sát”, ngay từ đầu họ đã không định lo cho Giang Tự Bạch.
Nếu tôi không xuất hiện, Giang Tự Bạch thật sự đã ch.ết.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy sợ, răng va lập cập, cả người lạnh toát.
“Các người là những kẻ ích kỷ và ghê tởm nhất mà tôi từng thấy!”
Họ cầu xin tôi đừng báo cảnh sát.
Họ nói dù sao Giang Tự Bạch cũng không sao nữa, sao phải so đo?
Không thể rộng lượng bỏ qua được sao?
Thật nực cười.
Người gây họa liên lụy đến nạn nhân, cuối cùng còn giúp kẻ gây họa xin tha.
Mà Hạ Dao thì hoàn toàn không thấy yêu cầu của mình có gì sai.
Cô ta còn chắc chắn nói rằng, nếu là Giang Tự Bạch, nhất định nó sẽ đồng ý với cô ta.
Tôi không nói thêm một lời nào nữa, chỉ bảo bảo vệ mời họ ra ngoài.
Trước khi đi, Quý Thính quay đầu nhìn tôi một cái. Cậu ta bây giờ đã hoàn toàn không còn là cậu ta của ngày xưa.
Tóc nhuộm đỏ rượu giống hệt Hạ Dao, mặc đồ không hợp chút nào, cả hình xăm sau tai cũng là tên của Hạ Dao.
Cảnh còn người đổi, mọi thứ đều đã khác.
12
Giang Tự Bạch nằm viện nửa tháng.
Mỗi ngày tôi đều mang vở ghi chép và bài tập đến thăm nó.
Nó đau đến muốn ch.ết: “Chị à, em là bệnh nhân đấy, cho em nghỉ ngơi vài ngày không được à?”
Tôi im lặng một lúc: “Nhưng bây giờ chỉ còn 214 ngày nữa là thi đại học.”
Giang Tự Bạch nghiến răng: “Chị đừng có bắt đầu đếm ngược từ giờ luôn chứ!”
“Ừ, vậy học không?”
“Học!”
À còn một tin vui nữa, Giang Tự Bạch đã thi đậu lên lớp chọn.
Tuy từ lúc đậu đến giờ chưa vào lớp mới ngày nào nhưng tôi vẫn rất vui.
Giang Tự Bạch không hiểu: “Có gì mà vui?”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta được học cùng lớp!”
“Được rồi! Có ai bắt nạt chị không?”
“Không có.”
“Nếu có thì nói nhé, đại ca Giang bảo kê chị!”
“Đại ca Giang oai phong!”
“Hứ, giả tạo!”
Chuyện xảy ra hôm đó cả hai chúng tôi đều không nhắc lại.
Nhưng hậu quả thì vẫn đang tiếp diễn.
Bố mẹ rất tức giận, bảo chúng tôi không cần nhúng tay nữa, họ sẽ xử lý.
Đám người đánh Giang Tự Bạch sẽ không được giảm tội nhưng mấy kẻ còn lại thì cũng chỉ bị giam vài ngày.
Nhà tôi không bận tâm nhưng Hạ Dao thì cuống lên.
Cô ta gọi cho Giang Tự Bạch liên tục.
Giang Tự Bạch chỉ nghe một cuộc, nói: “Sau này đừng liên lạc nữa.”
Nói được làm được, nó chặn cô ta luôn.
Chỉ là tâm trạng có chút u ám.
Thế nên tôi đưa nó một xấp đề Hóa: “Thi không? Ai đúng nhiều hơn thì người kia phải bóc cho người thắng một trăm hạt dưa.”
“Thi! Nhìn xem ông đây đây thắng chị thế nào!”
Cuối cùng chuyện của Hạ Dao do nhà họ Quý đứng ra giải quyết.
Cái giá đưa ra là Hạ Dao phải nghỉ học và chia tay với Quý Thính.
Hạ Dao đã đồng ý.
Lần nữa gặp lại Quý Thính là trong lớp học.
Tóc cậu ta đã nhuộm lại màu cũ, quần áo cũng thay về như trước.
Chỉ còn hình xăm sau tai là vẫn còn.
Cậu ta cố gắng nói chuyện với tôi.
Nhưng ngay khi cậu ta quay người, tôi liền đứng dậy.
Tôi đến văn phòng một chuyến, rồi quay lại chuyển chỗ ngồi lên cạnh bục giảng.
Sắc mặt Quý Thính tối sầm.
“Cậu có ý gì? Cậu cũng nghĩ tôi sai à? Tại sao mọi người ai cũng cho rằng tôi sai? Rõ ràng tôi chỉ là…”
Tôi không có kiên nhẫn nghe cậu ta giải thích.
Chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cậu không sai. Mong cậu… mãi mãi đừng sai.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận