17
Ngày thi đại học, Giang Tự Bạch rất căng thẳng.
Lên xe chuẩn bị đến điểm thi, nó nhận được một cuộc điện thoại.
Là Hạ Dao gọi đến.
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Giang Tự Bạch, anh cứu em với… em bị ngã, chảy rất nhiều máu…”
Tôi lập tức nắm lấy cánh tay Giang Tự Bạch: “Em không được đi.”
Vẫn là câu nói ấy, tự mình gây họa thì tự mình gánh, không gánh nổi thì tự mình chịu, đừng kéo người khác xuống nước.
Sắc mặt Giang Tự Bạch lúc sáng lúc tối, do dự bất định.
“Yên tâm đi, đúng vào lúc mấu chốt thế này, em đâu có ngu.”
Chúng tôi gọi điện báo cảnh sát rồi gọi luôn xe cấp cứu.
Đó đã là điều tận tình tận nghĩa nhất mà chúng tôi có thể làm.
Xuống xe, Giang Tự Bạch ngó nghiêng khắp nơi, chẳng bao lâu đã xác định được mục tiêu.
Nó lao đi như một mũi tên, tóm lấy cổ áo Quý Thính, ép cậu ta vào gốc cây.
Quý Thính mặt đỏ bừng, giãy giụa dữ dội.
“Giang Tự Bạch, cậu điên rồi à? Muốn làm gì?!”
Giang Tự Bạch lạnh lùng nhìn cậu ta: “Hạ Dao ngã đến chảy máu, sống ch.ết chưa rõ. Cô ta không phải thứ gì tốt lành, nhưng so với cậu… dường như còn tốt hơn một chút. Quý Thính, tôi thật sự khinh thường cậu.”
Quý Thính nghiến chặt răng, trừng trừng nhìn Giang Tự Bạch như thể muốn xé xác nó ra vậy.
Tôi kéo Giang Tự Bạch lại, mặc kệ vẻ mặt phức tạp của Quý Thính mà đưa nó đi.
Trước cổng trường thi, tôi nâng mặt Giang Tự Bạch lên: “Bình tĩnh lại, em phải đi thi. Đừng rối.”
Giang Tự Bạch hít sâu một hơi, ôm tôi thật chặt.
“Yên tâm!”
Hai ngày thi, tất cả mọi người đều dốc hết sức mình.
Bao gồm cả Quý Thính.
Trước kia, cậu ta có thể vì Hạ Dao mà bỏ thi.
Còn giờ, cho dù biết Hạ Dao có thể sẽ mất mạng, cậu ta vẫn bước vào phòng thi.
Đó là tình yêu của họ, khi đến dữ dội, khi đi thê thảm.
Hạ Dao cuối cùng bị sảy thai, tử cung cũng bị cắt bỏ, cả đời không thể mang thai nữa.
Nghe nói là mẹ cô ta đã nộp viện phí rồi đưa cô ta về nhà.
Cô ta thì điên cuồng khóc lóc, gào thét đòi gặp Quý Thính.
Dĩ nhiên Quý Thính không đến.
Cậu ta đã quyết định đi du học.
Quý Thính thi không tốt.
Tuổi trẻ mà cậu từng phụ lòng, rốt cuộc cũng tát cho cậu ta một cái thật vang.
Nhưng cậu ta vẫn còn vốn để bắt đầu lại từ đầu.
Hôm tôi và Giang Tự Bạch nhận được thông báo trúng tuyển Thanh Hoa, Quý Thính đến gõ cửa phòng tôi, nói muốn nói chuyện.
Cậu ta cầm một điếu thuốc trong tay, không châm lửa, cả người toát ra vẻ cô đơn, thất thần.
Cậu ta hỏi tôi: “Tại sao lúc trước cậu không kéo tôi một tay? Rõ ràng lúc đó chúng ta rất tốt, còn hẹn sẽ học cùng một trường đại học. Tôi thì u mê không tỉnh, còn cậu… sao không kéo tôi lại?”
Nực cười biết mấy.
Cậu ta lại đến hỏi tôi câu đó.
Cậu ta quên rồi sao, tôi từng kéo cậu ta đấy chứ. Tôi đã cầu xin cậu ba lần, bảo đừng đi. Chính cậu đã hất tay tôi ra.
Nhưng thôi, không còn quan trọng nữa rồi.
“Quý Thính, con người phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, đúng không?”
“Thế còn Giang Tự Bạch?”
“Nó là em trai tôi. Còn cậu là gì?”
Có lẽ giọng điệu tôi quá lạnh nhạt, khiến Quý Thính sững người.
Cậu ta đứng ngây ra hồi lâu.
Đến tận khi tôi lên lầu hai, về phòng ngủ rồi, cậu ta vẫn còn đứng đó.
Cuối cùng cậu ta ngồi xổm xuống, rút ra một điếu thuốc rồi rời đi.
Quý Thính ra sân bay vào giữa tháng Tám.
Hôm đó trời mưa lất phất, thời tiết oi bức khiến người ta khó chịu.
Tầm trưa, mẹ gọi điện cho tôi.
“Quý Thính bị thương rồi, con biết không?”
Tôi sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”
“Một cô gái đâm nó một nhát ở sân bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=9]
Đâm rất sâu… có lẽ không ổn lắm!”
Tim tôi bỗng “thịch” một tiếng.
“Là ai làm?”
“Một cô gái, hình như tên là…”
“Là Hạ Dao?”
“Đúng rồi, đúng cái tên đó.”
18 Ngoại truyện
Hạ Dao yêu Quý Thính đến mức nào?
Thật ra chẳng có bao nhiêu.
Ngay từ đầu đã chỉ là tìm cảm giác kích thích.
Chủ tịch hội học sinh, lạnh lùng, đẹp trai, đứng nhất khối.
Kéo một người như thế xuống khỏi thần đàn còn thú vị hơn nhiều so với hẹn hò với kiểu thiếu gia côn đồ như Giang Tự Bạch.
Còn cả Giang Dự Bạch nữa.
Xinh đẹp, dịu dàng lại cao quý?
Ra vẻ coi trời bằng vung, cuối cùng chẳng phải cũng thích Quý Thính đó sao?
Cô ta thích nhất là xé toạc lớp mặt nạ giả tạo của những người như thế.
Không ngờ Quý Thính lại còn dễ theo đuổi hơn cô tưởng.
Nói vài câu gợi tình là cậu ta chịu không nổi, chỉ cần tiến sát thêm chút nữa là tim cậu ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nếu vừa lại gần vừa nói mấy câu gợi cảm, cậu ta thậm chí còn có thể ngừng thở.
Nói thật thì… chẳng có bao nhiêu cảm giác thành tựu.
Nhưng lại có một cảm giác thỏa mãn rất mạnh.
Hôm Hạ Dao công khai tỏ tình, Giang Dự Bạch đã ba lần ngăn Quý Thính lại nhưng cuối cùng, Quý Thính vẫn hất tay cô ấy ra.
Cậu ta nắm tay Hạ Dao bỏ chạy.
Hạ Dao cười rạng rỡ: “Anh đồng ý rồi đúng không?”
Quý Thính nghiến răng ken két: “Im miệng!”
“Vậy tức là anh đồng ý rồi.”
Cứ thế, bọn họ ở bên nhau.
So với niềm vui khi bên Quý Thính, Hạ Dao càng hưởng thụ những lời khen từ người khác.
“Cậu giỏi thật đấy, ngay cả đóa hoa cao lãnh như Quý Thính cũng kéo xuống được.”
“Còn đánh bại được cả Giang Dự Bạch nữa chứ, hai người họ là thanh mai trúc mã mà.”
“Nói gì thì nói, vẫn là Hạ Dao lợi hại. Giang Dự Bạch sao mà so được!”
“Quả nhiên là phiên bản đời thực của câu ‘thanh mai không bằng trời giáng’ mà!”
“Còn có Giang Tự Bạch – cái kiểu ‘liếm chó’ điển hình, đúng là nữ chính cuộc đời!”
...
Hạ Dao thấy vui, thấy mãn nguyện.
Để chứng minh vị trí của mình trong lòng Quý Thính, cô ta xúi giục cậu ta trốn học, đánh nhau, xăm mình, nhuộm tóc, đua xe.
Chưa lần nào Quý Thính từ chối.
Cậu ta nghe lời đến lạ.
Chỉ có thể nói: Anh ấy yêu tôi quá nhiều.
Đó là suy nghĩ của Hạ Dao khi ấy.
Nhưng tất cả mọi người đều phản đối họ bên nhau.
Bố mẹ của Quý Thính, thầy cô trong trường, kể cả người mẹ ruột đã tái giá của cô ta.
Hạ Dao ghét nhất là bị người khác ràng buộc.
Người ta càng cấm, cô ta càng muốn làm.
Thế là vào sinh nhật Quý Thính, cô ta “gói” mình lại tặng cho cậu ta.
Một cậu trai tuổi dậy thì vừa mới được “cởi trói” chẳng khác gì một con chó điên.
Không kiêng nể, không kiềm chế, chẳng thèm quan tâm điều gì.
Lúc biết mình mang thai, Hạ Dao cũng hoảng loạn.
Nhưng sau khi hoảng xong, cô ta lại thấy vui.
Làm mẹ trẻ tuổi, ngầu biết bao nhiêu!
Sinh con thôi mà, có gì to tát?
Nhưng cô ta không ngờ, khi Quý Thính biết chuyện, cậu ta lại như nghe thấy đại họa giáng xuống, tránh xa như tránh dịch.
Tim Hạ Dao bỗng “thịch” một cái.
Nhưng rất nhanh, cô ta liền khinh thường cười khẩy.
Cho dù Quý Thính không cần đứa bé thì đã sao, cô ta cũng có thể tự sinh một mình.
Chờ khi cô và con sống tốt rồi, Quý Thính nhất định sẽ hối hận, hối hận đến mức quỳ xuống cầu xin cô.
Đến lúc đó, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ ngay.
Nhưng mà sinh con thì cần tiền, cần chỗ ở, còn cần người chăm sóc.
Biết tìm ai?
Giang Tự Bạch!
Đó là cái tên đầu tiên lóe lên trong đầu Hạ Dao.
Một thiếu gia ngốc nghếch, ngoài tiền ra thì chẳng có gì, đầu óc trống rỗng, dễ lừa gạt.
Nhưng thật ra, trước khi đi tìm Giang Tự Bạch, Hạ Dao vẫn hơi chột dạ.
Dù sao ngày hôm đó, Giang Tự Bạch suýt nữa ch.ết vì cứu cô ta.
Nhưng chính vì thế mới càng chứng tỏ rằng Giang Tự Bạch yêu cô ta đến ch.ết đi được.
Thế mà một người yêu cô đến mức suýt mất mạng như Giang Tự Bạch lại không chịu giúp cô.
Hạ Dao trừng trừng nhìn bóng lưng cậu ấy.
Cậu ấy sẽ hối hận thôi.
Nhưng sẽ không còn cơ hội nữa.
Hạ Dao tuyệt đối sẽ không cho cậu ấy cơ hội lần hai.
Quãng thời gian mang thai, Hạ Dao dựa vào những ảo tưởng về sự hối hận của Quý Thính và Giang Tự Bạch mà gắng gượng sống từng ngày.
Rõ ràng là cô ta sắp thành công rồi.
Rõ ràng cô ta chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại, dùng lại chiêu cũ khiến Quý Thính hoặc Giang Tự Bạch bỏ thi.
“Từ lúc nào thì cậu học được cái trò nghe lén người khác nói chuyện thế hả?”
Khi máu tràn ra như suối, cô gái trước nay luôn bất cần đời như Hạ Dao lần đầu tiên biết sợ.
Mọi chuyện sau đó diễn ra quá nhanh.
Đứa bé mất, cô ta cũng vĩnh viễn mất đi tư cách làm mẹ.
Vậy mà Quý Thính vẫn không chịu gặp cô ta lấy một lần.
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà cô ta nằm trên giường bệnh dày vò sống dở ch.ết dở, còn cậu ta thì ung dung ra nước ngoài du học?
Tại sao chỉ có mỗi cô ta phải chịu khổ?
Không công bằng.
Hạ Dao cầm dao chặn đường Quý Thính.
“Lần cuối cùng tôi hỏi anh, anh có muốn ở bên tôi không?”
Nhưng Quý Thính nói: “Điều tôi hối hận nhất chính là đã từng ở bên cô.”
Khoảnh khắc đó, Hạ Dao mất kiểm soát.
Cô ta đâm một nhát dao thật mạnh vào bụng Quý Thính.
Quý Thính không qua khỏi.
Nghe nói, khoảnh khắc cuối cùng trước khi ch.ết, cậu ta còn cầu xin bố mẹ đừng truy cứu lỗi của Hạ Dao.
Đó là gì?
Lòng tốt cuối cùng ư?
Hạ Dao chỉ thấy nực cười.
Cô ta cố ý gi.ết người, bị phán tù chung thân.
Mãi đến năm thứ mười trong tù, Hạ Dao mới bắt đầu hối hận.
Ngoảnh lại nhìn cuộc đời mình, cô ta đã làm những gì?
Chống đối tất cả mọi người, cố phá vỡ mọi quy tắc.
Cô ta bị phản bội, cũng phản bội người khác.
Ở cái tuổi thanh xuân rực rỡ nhất, cô ta hoang phí thời gian.
Và vào thời khắc nên tỉnh ngộ, cô ta lại sai đến cùng.
Cô ta đã sai rồi.
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận