3
Vì trốn học nên Quý Thính bị thông báo phê bình, còn phải viết kiểm điểm.
Ba nghìn chữ kiểm điểm, với Quý Thính mà nói là lần đầu tiên trong đời.
Nhưng không phải lần đầu nào cũng là trải nghiệm tốt đẹp.
Quý Thính rõ ràng mang theo cảm xúc xấu hổ xen lẫn phẫn uất.
Còn Hạ Dao thì lại hoàn toàn khác.
Cô ta đắc ý bước lên bục, ánh mắt mang theo khiêu khích.
“Em biết việc trốn học với người mình thích là không đúng. Em sẽ cố gắng lần sau nghe lời bạn trai mình. Em tin, cho dù ở trong trường, anh ấy cũng sẽ khiến em vui.”
Lời tỏ tình công khai trắng trợn như vậy, cùng với thái độ chống đối nội quy nhà trường khiến cả đám học sinh dưới khán đài phấn khích hò hét như phát cuồng, còn sắc mặt các thầy cô thì tối sầm lại.
Nhưng Quý Thính thì lại được dỗ cho vui vẻ.
Khóe môi cậu ta hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng, thậm chí còn xen lẫn một tia kiêu ngạo.
Như thể đang nói thấy chưa, đó là bạn gái của tôi.
Hạ Dao rất biết cách dỗ người.
Quý Thính vốn tính tình cao ngạo, vậy mà lại bị cô ta dỗ cho ngoan ngoãn.
Ngay cả con sói nhỏ ngang ngược như Giang Tự Bạch cũng không tránh khỏi.
Cô ta nói: “Mình biết thiên vị tình cảm là không đúng, nhưng cậu vẫn là người bạn tốt nhất của mình. Đừng giận mình nữa mà! Thế này đi, tan học mình đi đua xe nhé? Mình chưa từng ngồi sau lưng con trai bao giờ, cậu là người đầu tiên đấy.”
Giang Tự Bạch nén lại nỗi thất vọng trong mắt: “Được, để tôi chở cậu bay.”
Bay là bay thế nào.
Tôi đã giấu hết chìa khóa xe của Giang Tự Bạch, còn nhốt nó luôn trong phòng.
“Giang Tự Bạch, chị có ý gì? Dựa vào đâu mà nhốt em? Mau thả em ra!”
Tôi coi như không nghe thấy, quay người xuống lầu.
Hạ Dao vẫn còn đang ở ngoài, giọng hét của cô ta cũng chẳng nhỏ hơn Giang Tự Bạch là bao.
“Cậu dựa vào đâu mà không cho Giang Tự Bạch ra ngoài?”
“Dựa vào việc tôi là chị nó.”
Hạ Dao cười khẩy: “Cậu đang ghen tị đúng không? Quý Thính thích tôi, Giang Tự Bạch cũng thích tôi. Nhưng biết làm sao được? Ai bảo cậu nhàm chán như vậy. Họ đều nói rồi, cậu là người vô vị nhất thế gian này.”
Tôi cụp mắt xuống.
Quý Thính và Giang Tự Bạch có thật từng nói như vậy hay không, tôi không biết.
Nhưng bị người ta nói thẳng vào mặt thế này thì không dễ chịu chút nào.
“Cô đi đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
“Có bản lĩnh thì gọi đi! Hôm nay chưa gặp được Giang Tự Bạch, tôi sẽ không đi!”
Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
Hạ Dao biến sắc, nhặt một viên gạch ném về phía tôi.
“Giang Dự Bạch, cậu đúng là thứ đê tiện!”
4
Tôi bị Hạ Dao ném trúng đầu.
Vết thương không lớn nhưng máu vẫn nhỏ xuống từng giọt.
Lẽ ra không nghiêm trọng nhưng vì tôi sợ máu nên suýt thì ngất.
Tôi đưa tay ép lên miệng vết thương, sắc mặt trắng bệch, vừa lúc thấy Quý Thính vội vã chạy đến.
“Em không sao chứ?” Cậu ta lo lắng, vươn tay kéo lấy tay Hạ Dao.
Hạ Dao bĩu môi: “Sao giờ anh mới đến? Em sắp bị bắt nạt đến ch.ết rồi đây này.”
Quý Thính trầm mặt, quay sang tôi: “Giang Dự Bạch, ai dạy cậu cái trò cậy thế bắt nạt người khác như vậy? Từ bao giờ mà cậu trở nên độc ác, đáng...”
“Cậu chửi ai đấy? Không cần cái miệng này nữa à?”
Là Giang Tự Bạch.
Nó thế mà lại chạy ra được.
Tôi sầm mặt, đang định xử lý thì nó đã lao đến ôm tôi ngang người bế lên.
Tôi không thoải mái, giãy giụa.
Nó quát khẽ: “Im!”
...
Tôi không nói gì.
Nhưng Giang Tự Bạch không quan tâm.
Sắc mặt trông rất khó coi, nó nở một nụ cười chế giễu, nói với Quý Thính: “Thật đúng là đông tàn thì tây ấm. Não tàn cỡ nào mới nhìn không ra cô ấy đang chảy máu hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=2]
Họ Quý kia, giác mạc của cậu đem hiến cho Chúa rồi chắc?”
Người biết tôi sợ máu không có nhiều lắm.
Nhưng vừa hay trong số đó có cả Quý Thính và Giang Tự Bạch.
“Sao lại thành ra thế này?”
Quý Thính hỏi.
Tôi lại nghe thấy lo lắng trong giọng cậu ta.
Có lẽ là tôi hoa mắt ù tai rồi.
“Tại cô ta mắng em, em chỉ nhẹ nhàng dạy dỗ một chút thôi. Ai ngờ cô ta không tránh.”
“Tôi thay Hạ Dao xin lỗi cậu.”
Giang Tự Bạch “hừ” khinh bỉ.
“Không cần. Cút!”
Nó đang rất giận.
Thể hiện ở chỗ, khi xử lý vết thương cho tôi thì gắt gỏng, mặt tối sầm, không chịu ăn tối, còn đóng cửa rầm rầm.
Trời dần tối, tôi gõ cửa phòng nó.
Giang Tự Bạch không trả lời, tôi vẫn kiên trì gõ tiếp.
Cuối cùng, nó nghiến răng nghiến lợi nói: “Biến!”
Tôi nói: “Giang Tự Bạch, chị không can thiệp mọi chuyện của em. Nhưng với chị, việc em không bị thương là giới hạn cuối cùng.”
Bên trong im lặng, tôi cũng không để tâm.
“Cơm chị để ở cửa rồi, tự mà ăn.”
Tôi vừa quay người định rời đi thì bên trong vang lên một tiếng đáp vô cùng khó chịu: “Biết rồi.”
5
Quý Thính bị gãy chân.
Cuối cùng thì Hạ Dao vẫn đi đua xe như đã nói.
Không có Giang Tự Bạch thì cô ta còn có Quý Thính.
Không rõ cô ta đã nói gì, nhưng người đến cả xe đạp còn không biết đi như Quý Thính lại thực sự đi theo cô ta.
Nghe nói cậu ta rất lợi hại, chỉ mất năm phút để làm quen với xe rồi chở Hạ Dao chạy đường đèo. Mười phút sau, hai người ngã ở một khúc cua.
May mà tốc độ không nhanh, Hạ Dao chỉ bị xây xát ngoài da, còn Quý Thính thì gãy một chân.
Mẹ bảo tôi đến bệnh viện thăm hỏi.
Tôi bảo Giang Tự Bạch đi.
Giang Tự Bạch tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ: “Em bị điên chắc? Đi thăm tình địch á? Nhưng mà em cũng tính ghé qua xem Hạ Dao thế nào.”
Tôi mặt không cảm xúc túm cổ áo nó: “Ngồi xuống, làm đề. Em đã làm đúng được 80% chưa?”
Giang Tự Bạch: “Đồ ác quỷ!”
Cuối cùng thì vẫn là tôi xách giỏ hoa quả đến bệnh viện.
Còn chưa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng mẹ Quý khóc đến sụp đổ.
“Rốt cuộc là con muốn làm cái gì? Vì cái con Hạ Dao đó mà trốn học, đua xe, tiếp theo còn định làm gì nữa? Con có biết thành tích của mình bây giờ là gì không? Có biết tụt dốc đến mức nào không? Còn muốn thi đại học không?”
Quý Thính lại tỏ ra rất khó chịu: “Con biết mình đang làm gì, không cần mẹ quản. Hạ Dao ở phòng nào, con muốn đi thăm cô ấy.”
“Đến giờ mà con còn nghĩ đến nó? Nó hại con ra thế này rồi…”
“Hại cái gì mà hại? Là con tự đi xe rồi ngã, có phải cô ấy bắt con ngã đâu.”
“Nhưng không phải là nó xúi con đi à? Từ sau khi quen nó thì chẳng có chuyện gì ra hồn. Ngày trước con ở bên Bạch Bạch thì có thế đâu, hai đứa…”
“Nhắc cô ấy làm gì?” Quý Thính mất kiên nhẫn ngắt lời: “Mẹ cứ nói con là được rồi, nhắc cô ấy làm gì? Con với cô ấy có quan hệ gì đâu!”
Nghe đến đây, tôi xoay người rời đi.
Phía sau, Quý Thính đột ngột ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng tôi. Ánh mắt cậu ta phức tạp, muốn nói lại thôi nhưng tất cả những điều đó tôi đều không biết.
Tôi để giỏ quà lại ở quầy y tá rồi rời khỏi bệnh viện.
Thật ra Quý Thính nói đúng.
Tôi và cậu ta thì có quan hệ gì?
Thanh mai trúc mã, hai đứa cùng lớn lên, suy cho cùng cũng chỉ là hàng xóm thân quen mà thôi.
Chỉ là, trước khi Hạ Dao xuất hiện, chúng tôi chưa từng nghĩ như vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận