Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐẠI BẠCH VÀ TIỂU BẠCH

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:15:43
13
Giang Tự Bạch không chịu ngồi yên.
Vừa ra viện chưa được mấy hôm đã đến trường học, cứ như thể "Ông đây thà học còn hơn là phải ru rú trong nhà."
Vừa bước vào lớp, việc đầu tiên nó làm là đòi dọn bàn tôi.
Nhưng không dọn nổi, khá là ngượng.
Thế là chỉ còn nước sai vặt đàn em.
Tôi hỏi nó: “Em định làm gì?”
Nó mặt dày vô sỉ: “Thân thể của em cao quý, chị phải chăm em.”
Nó còn bảo tôi: “Em biết chị đang tránh Quý Thính, giờ em đến rồi, cậu ta đừng hòng lại gần chị.”
Thực ra Quý Thính không hề quấn lấy tôi.
Lòng kiêu ngạo của cậu ta không cho phép.
Giống như việc cậu ta chưa từng thừa nhận mình sai vậy.
“Đừng để ý đến cậu ta nữa, cậu ta không ở lại lớp này được lâu đâu.”
Lần trước Quý Thính bỏ thi, nhà trường đã nương tay một lần.
Nhưng giờ rõ ràng trạng thái học tập của cậu ta quá tệ, theo không kịp nữa rồi.
Không ít lần thầy cô chỉ đích danh gọi trả lời, cậu ta ấp úng không ra được câu nào.
Ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè, nét mặt thất vọng của giáo viên cùng với cái đầu gần như rúc hẳn xuống mặt bàn của Quý Thính.
Chắc đây chính là cảm giác rơi từ mây xanh xuống bùn đất.
Thế là cậu ta càng lao đầu vào Hạ Dao.
Sau khi nghỉ học, Hạ Dao lại càng ngông cuồng, luôn nghĩ đủ cách lẻn vào trường.
Trên sân thượng, trong lùm cây, trong phòng chứa đồ…
Họ ôm nhau, hôn nhau, hút thuốc.
Những người từng ngưỡng mộ tình yêu của họ giờ chỉ biết thở dài một câu: “Quý Thính thật sự sa đọa rồi.”
Ngược lại là Giang Tự Bạch.
Nó giải được một bài toán mà cả lớp không ai làm được, giáo viên khen lấy khen để, bạn học vỗ tay rầm rầm, đến giờ ra chơi còn có người đến hỏi cách giải.
Giang Tự Bạch bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi nhìn thấy vành tai của nó đỏ rực.
Nó bảo: “Mấy cậu học sinh ngoan thật trẻ con, khen ngợi, vỗ tay? Tưởng đang ở trường mẫu giáo à?”
Thế nhưng từ hôm đó, Giang Tự Bạch học hành hăng hẳn lên một cách khó hiểu.
Đây chính là quy luật sinh tồn ở trường học.
Dù bạn có đặc biệt đến đâu, thì điều duy nhất khiến người khác ngưỡng mộ và kính phục vẫn là thành tích.
Kỳ thi cuối kỳ, Quý Thính bị bố mẹ ép đến phòng thi.
Nhưng cậu ta ngủ suốt buổi, không làm một câu nào.
Bạn ngồi cùng phòng với tôi thắc mắc: “Cậu ấy định gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/i-b-ch-v-ti-u-b-ch&chuong=7]

Phản kháng trong im lặng à?”
Thực ra tôi cũng không hoàn toàn hiểu cậu ta.
Chỉ lờ mờ nghĩ, có lẽ đối với cậu ta, thà không làm bài còn hơn để người khác nghĩ là không biết làm.
Thi xong, Giang Tự Bạch nằm lỳ trong phòng ngủ hai ngày hai đêm.
Trông cứ như là đã kiệt sức hoàn toàn.
Bố mẹ muốn chúng tôi sang nước ngoài sống cùng họ.
Giang Tự Bạch không muốn đi.
Tôi cũng không đi nữa.
“Chị đừng như vậy, em sẽ thấy áy náy đấy.”
Tôi đẩy gọng kính: “Em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ muốn dùng kỳ nghỉ hè này ôn tập hết toàn bộ kiến thức thôi.”
Giang Tự Bạch mặt không cảm xúc, bịt tai: “Nghe không thấy, nghe không thấy!”
Nó lao ra ngoài chơi suốt sáu ngày như chim sổ lồng.
Đến ngày thứ bảy thì tự đến ngồi cạnh tôi.
Tôi hỏi nó bị gì.
Giang Tự Bạch bảo chơi đến thấy trống rỗng.
Thế là tôi đưa xấp tài liệu đã sắp sẵn ra trước mặt nó.
“Vậy học đi!”
14
Thời gian học hành trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng.
Hôm đó Quý Thính đột nhiên gọi điện cho tôi, chỉ reo lên một tiếng rồi cúp.
“Cậu ta tìm chị làm gì?”
“Không biết.”
Giang Tự Bạch nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi bất lực, thật sự không biết.
Mãi đến khi nhìn thấy ngày tháng hôm nay.
Tôi sững người, hôm nay là sinh nhật của Quý Thính.
Mỗi năm vào ngày này, tôi đều chuẩn bị quà từ rất sớm.
Thế mà năm nay tôi lại quên mất.
Nhưng cũng chỉ ngẩn ngơ hai giây, tôi lại tiếp tục ôn đề.
Tối hôm đó, lớp trưởng gọi điện cho tôi.
“Mẹ nó, đoán xem tớ vừa thấy ai?”
“Quý Thính!”
“Cậu biết cậu ta đang làm gì không?”
“Cậu ta đang mua bao cao su ở tiệm thuốc.”
...
Thông tin quá sốc, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Giang Tự Bạch đã giật lấy điện thoại, dập máy cái rụp.
Nó mặt lạnh tanh, mở bài Đại Bi Chú lên. “Bẩn quá rồi, rửa tai thôi!”
Giang Tự Bạch nghiêm túc cảnh cáo tôi đừng dính vào chuyện này.
Khi Giang Tự Bạch nói câu đó, đó là lần đầu tiên tôi thấy chút chín chắn hiện lên trong vẻ mặt của nó.
“Vậy em cũng đừng dính vào.”
Giang Tự Bạch lườm tôi: “Em điên chắc?”
Ngày nối ngày trôi qua, nhanh chóng đến kỳ tựu trường lớp 12.
Quý Thính bị loại khỏi lớp chọn.
Giáo viên chủ nhiệm nghe tin cũng chỉ biết thở dài lắc đầu.
Nhưng ai cũng có số mệnh của riêng mình.
Chúng ta có thể không đồng tình nhưng bắt buộc phải tôn trọng.
Áp lực học tập lớp 12 càng thêm nặng.
Bầu không khí căng thẳng, tiết tấu gấp gáp khiến chúng tôi ngày càng ít ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến một ngày, mẹ của Hạ Dao dẫn con gái xông vào trường.
Bà nói con gái mình mang thai, mang thai với Quý Thính.
Muốn nhà trường cho một lời giải thích, muốn Quý Thính phải chịu trách nhiệm.
Nhưng đây vốn không phải việc nhà trường có thể giải quyết.
Chú dì Quý bị gọi đến.
Trước mặt bao người, chú Quý lúc nào cũng nho nhã lịch sự tát cho Quý Thính một cái như trời giáng, không chút nể mặt.
Có lẽ Hạ Dao thật sự yêu Quý Thính.
Cô ta lao tới chắn trước mặt cậu ta: “Bọn cháu là thật lòng yêu nhau, cháu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cháu. Cháu nói rồi, cháu tự nguyện, mọi người ồn ào cái gì chứ? Có bầu thì sao, sinh ra là được mà?”
Hạ Dao nói rất nhẹ nhàng, thậm chí trong giọng điệu còn mang chút hân hoan khi mang thai một sinh linh bé nhỏ.
Mẹ cô ta thì tức đến run người.
“Sinh ra? Con mới bao nhiêu tuổi? Con vẫn là một đứa trẻ, con đòi sinh con? Dù con muốn sinh, con đã hỏi người ta có muốn không chưa?”
Dù là con mắt của người ngoài hay bản năng của người mẹ, mẹ Hạ Dao đều lập tức nhận ra sự sợ hãi và trốn tránh trong mắt Quý Thính.
Cậu ta sợ rồi, nhát rồi.
Ngay cả khi Hạ Dao đứng ra bảo vệ cậu ta, cậu ta vẫn theo phản xạ mà né tránh.
Giáo viên lập tức giải tán đám học sinh đứng xem.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Có người hỏi tôi, hỏi tôi có biết chuyện này không.
“Chẳng phải cậu luôn dính như hình với bóng với Quý Thính sao?”
Giang Tự Bạch sa sầm mặt, đuổi người đó đi.
“Đệch, toàn là mấy trò gì đâu không!”

Bình Luận

0 Thảo luận