Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KẾ HOẠCH TINH HỎA

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-24 08:34:37
1

Năm Vinh Càn thứ tám, mưa to gió lớn, sấm chớp vang trời.

Ta vừa hoàn thành bài tập mà Chung lão giao cho, một tay cầm ô nhỏ, một tay ôm hòm sách, men theo hành lang mà đi.

Nước mưa chảy xiết, mang theo sắc đỏ, từ cửa góc tràn vào hành lang đá.

Một dòng nước đỏ ngầu như máu.

Ta sững người, đứng khựng lại.

Qua khe hở giữa cánh cổng, ta nhìn thấy Việt Quý phi đang quỳ bên ngoài, nước mưa xối xả, bà ta không ngừng dập đầu van xin:

“Cầu xin Hoàng hậu nương nương rủ lòng từ bi, tha cho cha huynh của thần thiếp một con đường sống…”

Mẫu thân đứng đối diện Việt Quý phi, thản nhiên mà lạnh lùng:

“Nhưng cha huynh nhà ngươi lại cậy thế chiếm đất, đoạt ruộng, khiến bách tính Lương Châu lâm vào cảnh lưu lạc màn trời chiếu đất, tội ác tày trời, coi luật pháp như cỏ rác.

Dân đói lũ lượt kéo về Kinh thành, vì sợ sự việc bị bại lộ, chúng liền gán cho những người dân nghèo khổ đó cái mũ phản tặc, bị xử trảm toàn bộ.

Trong số đó có không ít nữ nhân, trẻ nhỏ.

Nếu không g/i/ế/c bọn chúng, thì công bằng để ở đâu? Pháp luật ở đâu?”

Việt Quý phi gào khóc nức nở:

“Nhưng từ xưa đến nay, thế gia vọng tộc nào lại chẳng như vậy?

Ngay cả bệ hạ cũng mắt nhắm mắt mở.

Nếu người xử lý nhà ta, thì các thế gia khác sẽ cảm thấy bất an… họ tất sẽ tạo phản!”

Mẫu thân đứng thẳng như tùng, giọng không chút dao động:

“Vậy thì ta sẽ diệt từng nhà một. Diệt đến khi không còn nữa thì thôi!”

Cơn mưa dần ngớt, ngói lưu ly trên mái điện dưới ánh nắng buổi sớm trở nên ấm áp mà rực rỡ.

Nhưng giữa sắc ấm ấy, ta lại thoáng thấy một tia sáng lạnh buốt.

Khoảnh khắc tiếp theo, ta chỉ thấy Việt Quý phi vùng người dậy, bà ta rút ra một thanh đoản đ/a/o từ trong tay áo, hét lớn:

“Yêu nghiệt, chính ngươi mê hoặc bệ hạ, âm mưu lật đổ thiên hạ! Hôm nay, ta sẽ thay bệ hạ trừ khử ngươi!”

2

Hòm sách trong tay ta rơi bịch xuống đất.

Ta lao như đ/i/ê/n đến bên mẫu thân, bọn thị vệ đứng hầu hai bên lúc này dường như mới sực tỉnh.

Đó đều là những thị vệ do phụ hoàng đích thân chọn lựa, vậy mà lại vô năng đến thế!

Chẳng những không nhận ra mưu đồ từ trước, mà lúc sự việc phát sinh cũng không kịp ra tay ngăn cản.

Ta đỡ lấy t/h/â/n t/h/ể mẫu thân, vừa kinh hoàng vừa giận dữ mà quát lớn:

“Bắt lấy Việt Quý phi!”

Nhưng chẳng ai nghe lệnh ta.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=1]


Chỉ có người khẽ gọi:

“Công chúa…”

Mãi sau này ta mới biết, tất cả người trong cung Phượng Tảo đều đã bị xử trảm từ trước.

Ngay cả thị vệ bên người mẫu thân cũng sớm đã bị thay bằng người khác.

Việt Quý phi cười mỉm, dán mắt vào mẫu thân, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý:

“Ngươi nghĩ tại sao ta lại có thể xuất hiện ở đây? Ngươi cho rằng người muốn trừ khử ngươi nhất là ai!”

Mẫu thân loạng choạng đứng dậy, tay ôm chặt vết thương bên hông, cười lạnh:

“Ngươi tưởng g/i/ế/c được ta thì có thể sống sót ư?

Hắn không tự mình ra tay, chẳng phải vì sợ bị thiên hạ đàm tiếu, nên mới cần một kẻ thế thân sao?

Hơn nữa, ta còn giữ bản thảo hướng dẫn cách đóng chiến thuyền, và cách chế tạo đại pháo Hồng Y, ngươi không muốn có sao?

Ngươi không muốn thay thế ta à?”

Việt Quý phi thoáng dao động.

Cùng là nữ nhân, bà ta vừa ghen tị lại vừa thầm ngưỡng mộ mẫu thân.

Dù có được sự sủng ái của phụ hoàng, nhưng bà ta lại không có chỗ dựa vững chắc.

Ta dìu mẫu thân vào thư phòng trong điện.

Sau khi mẫu thân lấy một quyển sách từ trên giá, bất ngờ hiện ra một cánh cửa đá. Người kéo ta trốn vào trong.

Ầm một tiếng, cánh cửa đá đóng sầm lại.

Ngăn cách bọn ta với gương mặt dữ tợn của Việt Quý phi ở bên ngoài.

Nhưng mẫu thân cuối cùng cũng không trụ nổi, khẽ rên lên một tiếng, rồi thổ huyết.

“Nhiệm vụ vẫn thất bại rồi, ta phải đi thôi…

Người mẫu thân chân chính của con sẽ sớm quay lại… bà ấy hiền lành, nhu thuận, sẽ không uy hiếp đến bất kỳ ai…

Hoàng hậu không còn là mối đe dọa sẽ giống như một pho tượng Phật lớn trong điện, phụ hoàng con sẽ đối xử với bà ấy tử tế…

Còn con… con vẫn còn nhớ mẫu thân từng kể về Việt vương Câu Tiễn và Thái sử công chứ?”

Ta vừa khóc vừa gật đầu.

“Ta để lại cho con hai vật… con nhất định phải giấu thật kỹ.

Con à… xin lỗi con… ta chưa thể giúp con trở thành Hoàng Thái nữ…”

Nói đoạn, mẫu thân rơi lệ trút hơi thở cuối cùng.

Ta lập tức nhào đến, ôm chầm lấy mẫu thân mà bật khóc nức nở.

Nhìn thấy đôi mắt của người dần tối lại… rồi lại như khẽ hé mở một ánh sáng lạ lùng.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ phủ lên sắc mặt người.

Ta biết, mẫu thân lại đổi người rồi.

Nữ nhân từng bảo ta gọi là “mẫu thân”, chỉ tồn tại trong năm năm ngắn ngủi, nhưng lại khiến cả thế giới của ta đ/i/ê/n c/u/ồ/n/g chao đảo.

Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận