Chung lão tức đến phát run, cuối cùng đứng trước mặt ta, thân hình ông ấy như bị thời gian đè ép, chốc lát đã còng xuống hắn.
Ông ấy chậm rãi nói:
“Ngươi còn nhớ… vì sao ta lại nhận ngươi làm đệ tử không?”
Ta đương nhiên là nhớ.
Năm ấy, Chung lão nói mình không giỏi dạy nữ nhân.
Mẫu hậu liền đáp:
“Nam tử học cái gì, nữ tử học cái đó.
Hôm nay là Xu Ngọc của ta, ngày mai sẽ đến lượt nữ tử khắp thiên hạ.
Chung lão là bậc đại nho, lẽ nào không mong mỏi sự xuất hiện của thế giới đại đồng trong sách thánh hiền.
Hôm nay tiên sinh dạy cho Xu Ngọc chỉ là khởi đầu. Ngày sau, bổn cung sẽ lập nữ học, thiết lập hệ thống khoa cử cho nữ tử, để một nửa quan viên trong triều đình đều là nữ tử!”
Chung lão hỏi:
“Nương nương muốn lão phu dạy Công chúa điều gì?”
Mẫu hậu dõng dạc đáp:
“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ!”
Về sau, Chung lão tán dương rằng ta thông tuệ chẳng thua kém gì nam nhi, là đệ tử đắc ý nhất của ông.
Trong khi mẫu hậu thành lập nữ học, thiết lập hệ thống khoa cử cho nữ tử, đã có lời đồn rằng, sau này phụ hoàng sẽ lập ta làm Hoàng Thái nữ, kế thừa ngôi vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=3]
5
Chung lão không hề biết, tiểu thái giám bên cạnh Triệu Duật đã học thuộc lời ta nói, sau đó kể lại cho Triệu Duật, rồi Triệu Duật lại dâng lên phụ hoàng.
Phụ hoàng nghe xong, chẳng những không trách phạt ta, trái lại còn an ủi Chung lão:
“Nó là nữ nhi, Thái phó không cần dạy quá nhiều đạo lý thánh hiền. Trái lại, chính là Thái tử của trẫm, mong Chung lão tận tâm dạy dỗ.”
Đêm ấy, đèn trong cung Phượng Tảo sáng rực suốt đêm cho đến tận bình minh.
Ngày hôm sau, ta gục trên án thư, mơ mơ màng màng thiếp đi vì mệt.
Chung lão liếc mắt nhìn ta một cái, nghiêm khắc chất vấn:
“Ngươi bị thích khách dọa sợ đến vỡ mật rồi phải không? Sao giờ lại ngu ngốc và tầm thường như vậy, bất tài vô dụng!”
Ngu ngốc, tầm thường, bất tài vô dụng.
Tám chữ đó nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung.
Không ít người thương tiếc thở dài, cũng lắm kẻ cười nhạo, chê bai.
Cái gì gọi là “nữ chủ thiên hạ”? Tất cả đều là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Nhưng… thực sự là mơ mộng hão huyền sao?
Năm Triệu Duật mười lăm tuổi, Chung lão qua đời.
Triệu Duật khóc lóc thảm thiết bên linh cữu, nức nở vô cùng.
Còn ta thì vui chơi yến tiệc tại phủ, cùng mấy chục vị mỹ nam trong phủ chơi trò đuổi hoa bắt bướm.
Phụ hoàng tức giận, trách ta vô ơn bất nghĩa, lệnh cho ta phải tự kiểm điểm trong phủ.
Đợi đến đêm tối, ta mới khoác áo choàng kín người, lặng lẽ men theo cửa sau phủ Chung lão vào linh đường, đốt một tờ giấy tế cho người.
Ta quỳ gối trước linh vị, nước mắt rơi lã chã.
Chung Ngôn quỳ bên cạnh, đưa cho ta một chiếc khăn tay, trong mắt ánh lên lửa đỏ từ hương án:
“Gia gia nói, người hiểu nỗi khổ trong lòng ngươi.
Hôm đó mắng ngươi, phạt ngươi, nói ngươi ngu ngốc, tầm thường chẳng qua là… cùng ngươi diễn kịch mà thôi.
Gia gia trước khi ra đi đã bảo ta nói lại với ngươi, ngươi vẫn là đệ tử đắc ý nhất của người.”
Ta ngẩng đầu nhìn linh vị của lão sư, ánh lửa lay động nhòe đi đôi mắt đã sưng đỏ.
Chung Ngôn khẽ hỏi:
“Sau này… ngươi định thế nào?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn:
“Nghe nói Vương tử của Ô Dung Quốc tới cầu hôn công chúa Đại Triệu. Phụ hoàng có ý muốn gả ta đi.
Mẫu hậu lại muốn gả ta cho con trai của Triệu tướng quân, để làm bước đệm cho dưỡng tử của bà ta.
Hai người đó… ta đều không muốn gả.”
Chung Ngôn trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
“Vậy… ngươi muốn gả cho ai?”
Ta ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ cười:
“Phủ Mục Quốc công có một kẻ tàn tật, nghe nói chẳng còn sống được bao lâu nữa
Ta sẽ gả đến đó, trở thành một góa phụ cao quý, tiếp tục vui chơi cùng mười mấy vị mỹ nam trong phủ của ta… chơi trò đuổi hoa bắt bướm.”
6
Chung Ngôn đốt tờ giấy cuối cùng, ngọn lửa bùng cháy, càng khiến ánh mắt hắn trở nên sáng rực.
Hắn nói:
“Xu Ngọc, ngươi nhất định sẽ toại nguyện.”
Chẳng bao lâu sau, Vương tử nước Ô Dung đến hòa thân bị sơn tặc tập kích, sống chết chưa rõ.
Còn vị biểu ca tiểu Triệu Tướng quân được mẫu hậu xem trọng, cũng chán ghét thanh danh của ta, thà rằng đi biên ải xa xôi, cũng nhất quyết không lấy ta.
Ta dâng tấu cầu thân với phụ hoàng:
“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói đích tử phủ Mục Quốc công là Mục Chiêu, dung mạo tuyệt mỹ, thực là một phò mã tốt. Xin phụ hoàng tứ hôn cho nhi thần.”
Phụ hoàng liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư ta, chỉ hừ một tiếng:
“Ngươi thấy hắn đẹp thật thì ít, nghĩ hắn thân thể yếu nhược, sớm muộn gì cũng về chầu trời thì nhiều.”
Ta cười gượng một tiếng, không dám phản bác.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận