Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KẾ HOẠCH TINH HỎA

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-24 08:39:13
11

Đêm ấy, ta ngồi trên đỉnh Trích Tinh lâu uống rượu.

Dưới kia, dân chạy nạn quây quần bên đống lửa, ca hát giữa màn đêm.

Bọn họ không có nhà cửa, không nơi nương náu, chỉ đành ngủ lại nơi đồng hoang cạnh Trích Tinh lâu.

Một nam sủng tuấn tú hỏi ta đang nhìn gì, đang nhớ thương ai, hay phiền muộn điều chi.

Ta vòng tay ôm cổ hắn, kéo đầu hắn xuống hôn một cái thật mạnh. Hắn chẳng giống mọi khi e thẹn tránh né, ngược lại còn siết chặt ta vào lòng, đặt ta lên lan can của Trích Tinh lâu, cúi đầu đáp lại bằng một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.

Tầng trời sao lấp lánh, tiếng ca giữa đêm của dân chúng như khẽ khàng lay động lòng ta.

Ta bỗng thấy bản thân mình yếu đuối đến kỳ lạ.

Ta nhớ mẫu thân.

Nhớ lúc người ôm lấy cánh tay ta, nhấc ta lên xoay tròn vòng vòng, giữa những tràng cười trong trẻo của ta, dịu dàng hỏi: “Có vui không, Xu Ngọc?”

Khi ấy, phụ hoàng còn chưa dè chừng ta.

Ta có một mái nhà, có mẫu thân, có phụ hoàng.

Còn bây giờ… ta chẳng còn gì cả.

“Mẫu thân, con nhớ người, con rất nhớ người.”

Ta vừa khóc vừa thì thầm.

Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.

“Đừng khóc, Xu Ngọc.”

“Ta ở đây, vẫn luôn ở đây. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh người, cho đến khi người bước lên ngôi vị kia, cho đến khi ta già, cho đến khi ta chết.”

Bóng hình mẫu thân dần nhòa đi trong làn nước mắt.

Thay vào đó… lại chẳng phải là vị nam sủng kia.

Mà là…

Mục Chiêu.

Ta lập tức đẩy hắn ra, liên tục vỗ vỗ má mình.

Đúng là uống rượu sinh chuyện, ta lại nhìn nhầm Mục Chiêu với vị nam sủng yếu ớt mảnh mai kia rồi!

Ta ho khan một tiếng: “Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”

Mục Chiêu nhẹ nhàng buông tay, thân thể ta nghiêng ra sau, hắn lại nghiêng người đỡ lấy, vòng tay ôm gọn ta vào lòng.

Chóp mũi va phải lồng ngực hắn, thoang thoảng mùi dược hương dễ chịu.

“Là phu quân của Công chúa, Công chúa ở đâu, Mục Chiêu ta ở đó.”

Ta trừng mắt nhìn hắn.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=7]


Hắn bật cười: “Được rồi, thực ra là nghe nói người từ cung Phượng Tảo trở về, chắc chắn tâm tình không vui, nên đến làm bạn uống r/ư/ợ/u với người.”

“Bạn lâu dài?”

Hắn cầm lấy bình r/ư/ợ/u trong tay ta, cười nhẹ:

“Là r/ư/ợ/u để uống ấy.” Rồi lại nói: “Nhưng mà phu thê, chẳng phải chính là bạn lâu dài hay sao?” (*)

(*) Chữ 久伴 /Jiǔ bàn/: bạn lâu dài, đồng âm với 酒伴 /Jiǔ bàn/: bạn r/ư/ợ/u.

Ta không đáp, chỉ ngồi đó cùng hắn, trên đỉnh Trích Tinh lâu, uống r/ư/ợ/u đến say mèm.

12

Sáng hôm sau, Chung Ngôn tới phủ tìm ta, vừa gặp đã mắng ta một trận tơi bời:

“Triệu Xu Ngọc, ngươi thế mà lại giao lệnh bài Thanh Y Vệ và bản thảo chế tạo đại pháo Hồng Y cho người khác?!”

Ta xoa trán, đầu đau như búa bổ sau một đêm say khướt, lồm cồm bò dậy khỏi giường:

“Thì sao?”

Chung Ngôn ngồi xuống mép giường, ánh mắt dừng lại nơi cần cổ ta.

Ta vội đưa tay che lấy dấu vết đỏ nhạt đó lại.

Chung Ngôn nghiêng đầu đi chỗ khác:

“Ngươi thật sự mê mẩn mấy tên nam sủng đó à?”

Ta đáp:

“Phải.”

Chung Ngôn bật dậy, giọng đầy phẫn nộ:

“Vậy nên ngươi chẳng còn chí tiến thủ, đem cả vật phòng thân giao cho người khác giữ?!”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Phải.”

Chung Ngôn tức giận đến độ xoay vòng tại chỗ, nói năng lắp bắp:

“Triệu Xu Ngọc, ngươi bị làm sao thế hả! Ngay cả lão gia gia ngươi còn không lừa được, ngươi nghĩ có thể qua mặt được ta sao?!”

Dứt lời, hắn hầm hầm bỏ đi.

Hắn không tin ta thực sự cam lòng an phận thủ thường.

Ngay cả hắn còn không tin, thì phụ hoàng làm sao có thể tin?

Sau đó, ngày ngày ta đều ở Trích Tinh lâu uống r/ư/ợ/u mua vui, không hỏi chuyện triều chính.

Kỳ thực đôi khi, bản thân không cần phải tự mình ra tay.

Mẫu hậu hiện giờ nắm trong tay Thanh Y Vệ, lại có cả bản thảo chế tạo đại pháo Hồng Y, âm thầm hành sự không ít.

Mẫu hậu và Việt Quý phi, Triệu Lâm cùng Triệu Duật, nội loạn không ngừng, tranh đấu ác liệt, bên được bên mất.

Còn ta, vẫn mãi say sưa vui chơi yến tiệc nơi Trích Tinh lâu.

Lúc thì xem các nam sủng đánh đàn gảy khúc, khi lại cùng họ đối thơ luận cờ.

Thi thoảng cả đám cùng nhau chơi trò hái hoa bắt bướm, cười vui như gió thoảng mây trôi.

Một lần nọ, Chung Ngôn đến tìm ta, ta đang bịt mắt vui đùa, bất ngờ nhào tới ôm lấy hắn:

“Ha ha, tâm can của ta ơi, cuối cùng cũng để ta bắt được rồi!”

Sắc mặt Chung Ngôn xám xịt như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta:

“Triệu Xu Ngọc! Ngươi thật sự là…”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận