3
Người ta đồn rằng, hôm đó trong hậu cung có thích khách xâm nhập, m/á/u chảy thành sông.
Hoàng hậu và Công chúa phúc lớn mạng lớn, được thần linh che chở nên may mắn thoát nạn.
Sau sự việc ấy, mẫu hậu vẫn danh chính ngôn thuận làm chủ hậu cung, nhưng từ đó về sau chẳng còn được phụ hoàng đoái hoài.
Phải nói đúng hơn là, mẫu hậu của ta… từ trước đến nay, chưa từng được phụ hoàng thật lòng yêu mến.
Triều Dương điện không còn cảnh phồn hoa nhộn nhịp như xưa, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo hiu quạnh như một tòa lãnh cung xa hoa.
Cuối cùng, phụ hoàng vẫn yêu Việt Quý phi nhất, còn lập con trai bà ta là Triệu Duật làm Thái tử.
Ánh mắt mẫu hậu nhìn ta trần ngập sự chán ghét:
“Triệu Xu Ngọc! Vì sao ngươi không phải là nam nhi? Vì sao ngươi không phải là nam nhi?!”
Ta cố gắng thuyết phục mẫu hậu:
“Mẫu hậu, tuy ta là nữ nhi, nhưng ta nhất định sẽ phụng dưỡng người đến cuối đời…”
“Câm miệng!” Mẫu hậu giận dữ chỉ vào ta mắng lớn:
“Ta cần ngươi phụng dưỡng cái gì, đưa tiễn cái gì?! Cái ta cần là một Thái tử!
Ngươi đã bị con yêu phụ đó mê hoặc rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=2]
Nàng ta chiếm lấy thân thể của ta ba năm, được trăm quan ca tụng, bách tính yêu mến… đến cả đứa con gái của ta cũng bị nàng ta dụ dỗ!
Cút!
Cút cho ta!”
Trong điện vang lên tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng.
Một mảnh sứ văng tới cứa vào má ta, để lại một vết thương dài.
Thanh cô cô giúp ta băng bó, nhỏ giọng an ủi:
“Công chúa, người đừng oán trách Hoàng hậu, người cũng đáng thương lắm…”
Lần đầu tiên, ta hỏi Thanh cô cô:
“Cô cô… cái thế giới nam nữ bình đẳng mà bà ấy từng nói, cô cô có tin không?”
Thanh cô cô đáp:
“Khi bà ấy còn tại thế, nô tỳ tin. Nhưng giờ người đã không còn… thì cứ xem như đó chỉ là một giấc mộng đi.”
Chẳng bao lâu sau, mẫu hậu nhận nuôi một hài tử do một Tài nhân sinh ra.
Đặt tên là Triệu Lâm.
Người đặt hết hy vọng lên đứa nhỏ ấy, mong rằng nó có thể lớn lên thành tài, đoạt lại ngôi vị Thái tử.
4
Ngày mười tháng tư, là sinh thần của Thái tử Triệu Duật.
Phụ hoàng ban chỉ, thỉnh đích danh Chung lão tiên sinh, đại nho đương thời, làm thầy dạy cho Triệu Duật.
Ông ấy là vị lão sư mà năm xưa mẫu hậu từng ba lần đích thân đến tận chốn ẩn cư thỉnh mời, chỉ để dạy cho ta.
Nghe nói Chung lão đã chặn thái giám truyền lệnh ngoài cửa, nhất quyết không tiếp chỉ.
Ông ấy chỉ cho tiểu đồng ra truyền lời:
“Thuở xưa Hoàng hậu nương nương từng nhờ cậy lão phu dạy dỗ Triều Dương Công chúa.
Lão phu bất tài lại già yếu, chẳng thể một mình dạy dỗ cả hai vị điện hạ.
Nếu bệ hạ thật sự muốn lão phu dạy cho Thái tử, thì đành ủy khuất hai vị điện hạ cùng nghe chung một lớp vậy.”
Phụ hoàng đồng ý, lúc ấy Chung lão mới ra nhận chỉ.
Và cuối cùng ta cũng có thể làm học trò của Chung lão thêm một lần nữa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Chung lão đã bắt đầu thất vọng về ta.
Ông ấy phát hiện ta đã trở nên ngu ngốc, bướng bỉnh, không thể giáo hóa nổi.
Khi Chung lão giảng về đoạn Tấu Kỷ, ta ở bên dưới vẽ rùa.
Khi ông ấy giảng về Khổng Tử, thì ta ở bên dưới chơi với côn trùng.
Chung lão không nhịn được nữa, xé luôn tranh vẽ của ta, bắt ta chìa tay ra, rồi lấy thước gỗ dày ba tấc đ/á/n/h mạnh vào lòng bàn tay của ta:
“Những gì giảng mấy ngày nay, ngươi đã nghe vào tai được bao nhiêu? Mau nói! Hôm qua ta đã giảng về cái gì?!”
Ta nắm chặt bàn tay sưng đỏ, ấp úng không thốt nên lời.
Triệu Duật bèn đứng dậy, dõng dạc nói:
“Thưa phu tử, hôm qua người giảng ‘Tấu Kỷ khuyên Tề vương tiếp nhận lời can gián’…”
Sau đó thao thao bất tuyệt, không chỉ thuộc làu bài giảng, còn trình bày thêm một đoạn ý kiến riêng của mình.
Chung lão giận đến tím mặt, quăng luôn thước gỗ, phạt ta quỳ gối ngoài học đường.
Chung Ngôn, tôn tử của ông, mang bánh gạo đến thăm ta. Ta vội ăn ngấu nghiến, rồi từ trong tay áo lôi ra hộp đựng dế, vẫy tay với hắn:
“Chơi không?”
Chung Ngôn thất vọng thở dài một hơi:
“Trước đây còn hy vọng ngươi ngu ngốc hơn ta, giờ thì ngốc thật rồi…”
Rồi hắn bỏ đi.
Ta quỳ từ chính ngọ đến lúc mặt trời ngả bóng về Tây.
Cuối cùng, Chung lão chậm rãi bước tới trước mặt ta, hỏi:
“Ngươi đã biết sai chưa?”
Ta quỳ thẳng lưng, ngẩng đầu đáp:
“Học trò không biết.”
“Rõ ràng một vị Công chúa chỉ cần học nữ công gia chánh, thêu thùa, nhận biết vài chữ, rồi tìm một vị Phò mã để gả đi là được.
Phu tử lại bắt ta học cái này cái nọ, giờ đến mẫu hậu cũng nói, nữ nhi đọc sách chẳng có ích gì!
Vậy lão sư bắt ta học để làm gì?! Ta không học! Dù có chết cũng không học!”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận