8
Vào cái đêm gả vào phủ Mục Quốc công, Mục Quốc công đã tự mình đến gặp ta.
“Công chúa.”
Ta vươn tay đỡ ông ấy:
“Quốc công không cần đa lễ.”
Mục Quốc công trịnh trọng trao cho ta nửa tấm lệnh bài còn lại dùng để điều khiển Thanh Y Vệ:
“Năm xưa, khi Hoàng hậu nương nương chữa khỏi đôi chân cho Chiêu Nhi có nói rằng hy vọng có thể dùng ân tình này, đổi lấy một lần tương trợ cho Công chúa.”
“Nhưng ơn cứu mạng dù cho táng gia bại sản cũng chẳng có gì quá đáng…”
“Sau nay nếu Công chúa có việc cần đến phủ Mục Quốc công, xin cứ việc mở lời.”
Thì ra, chân của Mục Chiêu từng bị trúng độc.
Là mẫu thân ta đã chữa khỏi cho hắn.
Ta cầm lấy hai mảnh lệnh bài ghép lại với nhau.
Ngón tay vuốt ve hoa văn phượng hoàng khắc trên mặt lệnh bài Thanh Y Vệ, trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Hóa ra, mẫu thân thật sự đã vì ta mà trải sẵn đường đến ngôi vị Hoàng Thái nữ.
Làm sao ta có thể phụ sự kỳ vọng của bà chứ?
“Công chúa, nên nghỉ ngơi rồi.”
Giọng nói của Mục Chiêu vang lên bên tai, kéo ta về với hiện thực.
Ta quay đầu nhìn về phía hắn. Nhưng...
Mục Chiêu khẽ cười, dường như đã sớm nhìn thấu tâm tư của ta:
“Chắc Công chúa đang nghĩ vì cớ gì Hoàng hậu nương nương lại dám khẳng định thần là người đáng tin, có thể yên tâm giao một thứ quan trọng như lệnh bài Thanh Y Vệ cho thần, phải không?”
Ta cau mày, càng cảnh giác với Mục Chiêu hơn.
Mục Chiêu chẳng bận tâm đến điều đó, lấy gối chia giường ra làm hai, phân rõ giới tuyến:
“Sau này, Công chúa ắt sẽ rõ.”
Đôi mắt hắn sâu như đáy hồ mùa đông khiến người ta không thể nhìn thấu, y như chính bản thân hắn vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/k-ho-ch-tinh-h-a&chuong=5]
Thử hỏi mà xem, ta nào dám?
Nào dám tin tưởng một người như vậy?
9
Bên ngoài đồn rằng, ta là kẻ hoang d/â/m vô độ.
Nói ta dám trêu đùa một đám tình lang trước mặt Mục Chiêu, thậm chí còn vỗ mép giường, trêu tức hắn: “Muốn tham gia cùng không?”
Mục Chiêu tức đến hộc m/á/u, nằm liệt trên giường mấy ngày chưa gượng dậy nổi.
Mục Chiêu không hiểu:
“Tin đồn kia sao lại chi tiết như thế, cứ như thể có người nấp dưới gầm giường của chúng ta vậy.”
Ta chợt thấy hơi chột dạ.
Về sau, trong yến tiệc tuyển phi của Triệu Duật, ta thừa dịp hỗn loạn tóm lấy Chung Ngôn chất vấn:
“Ta bảo ngươi truyền tin rằng ta và Mục Chiêu bất hòa, chứ không phải là hắn sắp c/h/ế/c! Ngươi truyền cái gì thế hả!”
Chung Ngôn ngồi ngay ngắn, một bên nâng chén kính Mục Chiêu, một bên nhỏ giọng đáp:
“Dù sao thì người sắp c/h/ế/c cũng không thể động phòng. Với lại, chẳng phải ngươi gả cho hắn chỉ là kế sách tạm thời thôi sao? Hay là ngươi thật lòng muốn sống cả đời với hắn?”
Ta cũng nâng chén lên, nhỏ giọng cãi lại:
“Ngươi quả thật chẳng giống sư phụ chút nào.”
Chung Ngôn lập tức đáp trả:
“Chắc ngươi giống bệ hạ.”
Mục Chiêu mặt mày tái nhợt, vươn tay chặn ly r/ư/ợ/u trong tay ta:
“Công chúa… Công chúa đừng uống nữa.”
Ta thuận thế hất tay hắn ra, lạnh lùng mỉa mai:
“Kẻ liệt nửa người như ngươi cũng xứng quản chuyện của bổn cung!”
Mục Chiêu ho đến suýt tắt thở, mặt mày đỏ bừng, thậm chí còn ho ra m/á/u.
Yến tiệc lập tức hỗn loạn, Triệu Duật vội vã bước tới đỡ Mục Chiêu rồi quay sang quát ta:
“Triệu Xu Ngọc! Hôn ước là do chính ngươi cầu xin cho bằng được, nay lại đối xử tệ bạc với Mục Thế tử như này.
“Mục gia đi theo Thái Tổ từ khi lập quốc, một lòng trung thành tận tụy. Ngươi định khiến lão thần thất vọng buồn lòng hay sao? Ngươi..!”
Ta lập tức hất đổ án thư vang “rầm” một tiếng, Triệu Duật sợ đến mức trợn tròn mắt.
Hắn ta lùi lại một bước, trừng mắt tức giận quát:
“Triệu Xu Ngọc! Ngươi làm loạn gì vậy!”
Ta chỉ vào hắn ta chửi ầm lên:
“Kẻ vong ân phụ nghĩa như ngươi mà cũng dám lên giọng dạy dỗ ta?”
“Ngươi thân là Hoàng Thái tử được bá tánh trong thiên hạ nuôi dưỡng, thế ngươi đã làm được gì?”
“Ngươi tưởng cứ đóng chặt cổng thành, không cho dân chạy nạn vào là có thể giữ được thái bình trong Kinh thành sao?”
“Ngươi nói ta khiến Mục gia chạnh lòng, vậy ngươi khiến bá tánh trong thiên hạ chạnh lòng thì tính thế nào?”
Sắc mặt Triệu Duật lập tức thay đổi.
“Triệu Xu Ngọc, ngươi vu khống ta!”
Hắn ta lao tới định x/é r/á/c/h miệng ta.
Ta nào chịu thua kém, trước khi ra ngoài còn cẩn thận đeo móng tay thật dài, chính là để lúc đánh nhau còn cấu véo hắn ta thêm mấy đường.
Chung Ngôn lao tới can ngăn, không cẩn thận dẫm trúng tay Triệu Duật khiến hắn ta đau đến mức gào thét thảm thiết.
“Triệu Xu Ngọc! Bổn Thái tử phải g/i/ế/c ngươi! Ta phải g/i/ế/c c/h/ế/c ngươi!”
Cuối cùng, cả hai bị kéo đến trước mặt phụ hoàng.
Tóc tai ta tán loạn, khóe miệng bầm tím.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận